6
Ngày thứ hai Lục Dập trở lại.
"Này, Thanh Thanh, chú gấu trúc giấy của cô đã xong rồi, cô có thời gian đến lấy nó không?"
"Được, lát nữa tôi sẽ đến." Tôi uể oải dựa vào vai Lục Dập, "Anh có muốn xem thú cưng mới của anh không?"
Anh vươn vai nói: "Được rồi, tiện anh ra ngoài tắm nắng luôn."
Tôi nhìn anh ấy hỏi: "Em tưởng ma sợ mặt trời?"
"Đó là ma bình thường, anh thì khác."
"Ồ?"
Anh tùy ý vẩy tay, căn phòng vốn yên tĩnh bị gió từ đâu thổi bay dữ dội, sau đó trở lại trạng thái ban đầu chỉ sau một cái vẩy tay của anh.
Anh ấy đầy tự hào nhìn tôi: "Anh là lệ quỷ, một con quỷ siêu mạnh."
"Lệ quỷ?" Tôi cau mày nói: "Không phải chỉ có người bị giết oan ức mới trở thành lệ quỷ sao?"
"Hahaha, anh đùa em thôi." Lục Dập mỉm cười nắm lấy vai tôi, "Lúc còn sống anh là cảnh sát, làm sao có thể biến thành quỷ được?"
Tôi định hỏi lại thì anh đã đưa tay tháo kính râm của tôi ra: "Anh còn không sợ nắng, sao em lại đội mũ đeo khẩu trang, đeo kính râm kín mít thế?"
Tôi tức giận giật lại chiếc kính râm, nắm tay anh đi ra ngoài: "Xin lỗi đê, bây giờ em đã là một ngôi sao lớn rồi."
Lục Dập giật mình, nụ cười có chút chua chát: "Anh luôn có cảm giác như em mới tốt nghiệp không lâu, hóa ra đã bốn năm rồi."
Tôi siết chặt tay anh ấy và nói: "Chúng ta đi đón chú gấu trúc con thôi."
7
Trong cửa hàng vàng mã, Lục Dập nhìn chú gấu trúc con rất lâu.
"Hình như hơi béo quá thì phải?"
Tôi quay lại hỏi ông chủ: "Con gấu này có vẻ hơi béo?"
Ông chủ lắc đầu: "Cái này vừa phải, dù gầy đến mấy cũng không đáng yêu, sức khỏe cũng không tốt."
Lục Dập nhéo tai gấu trúc: "Vậy nó ăn cái gì?"
Tôi quay lại hỏi: "Vậy nó ăn gì?"
Ông chủ nghẹn họng một lúc mới nói: "...... thử đốt mấy thanh tre xem?"
Lục Dập rút tay lại: "Quên đi, đợi ngày mai Hắc Vô Thường đến thì hỏi anh ấy, đừng để nó chết đói mà không có gì ăn."
"Tạm thời tôi chưa lấy, lần sau tôi sẽ lấy." Tôi liếc nhìn ông chủ và nói: "Nhân tiện, tôi sẽ không dùng đến mèo giấy nữa. Tôi sẽ đổi cái khác."
"Sao vậy, bạn trai cô không thích mèo nữa à?"
Ông chủ nói xong khựng lại, vô tình quên mất bạn trai tôi đã chết.
"Anh ấy thích lắm, khi còn nhỏ anh ấy được một con mèo cứu mạng, hơn nữa anh ấy luôn nói mèo là động vật tâm linh.
"Nhưng mà tôi gửi hơi nhiều nên anh ấy không chăm sóc được hết. Lần tới tôi sẽ gửi cho anh ấy một số người giúp việc."
"Cô thật chu đáo." Ông chủ giơ ngón tay cái lên: "Trong cửa hàng chúng tôi cũng có rất nhiều người giúp việc giấy, cô có muốn xem một chút không?"
Tôi nhướng mày, "A, còn có những cái này?"
"Có chứ, sao lại không? Cửa hàng của chúng tôi luôn theo kịp thời đại." Ông chủ vừa nói vừa lấy ra một chồng tạp chí có tranh minh họa: "Cô thích kiểu nào?"
Tôi cầm lấy và lật qua vài danh mục: Những người đàn ông cơ bắp, những chàng trai xinh đẹp, những người đàn ông trung niên ấm áp, những cậu bé cơ bụng.
"..." Lục Dập sắc mặt tái xanh, lặng lẽ nhìn tôi, hỏi: "Đây là cửa hàng mua sắm hay cửa hàng hàng mã?"
Tôi nhìn ông chủ và nói: "Ông chủ, những bức ảnh này của ông trông không đứng đắn lắm."
Ông chủ liếc nhìn những bức tranh trên tay tôi, nói: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi đưa nhầm cho cô."
Điều này bình thường hơn nhiều.
Một chuyên gia cuốc đất, một chuyên gia nấu ăn, một người giúp việc giỏi và một bảo vệ chuyên nghiệp.
Lục Dập nhìn rất tò mò, về cơ bản đã đặt mua mỗi loại một cái.
Sau khi rời khỏi cửa hàng hàng mã, tôi và Lục Dập đi dạo quanh phố gần đó để mua một số đồ dùng kỳ lạ.
Khi đi ngang qua một cửa hàng bán quan tài, Lục Dập đột nhiên dừng lại: "Thanh Thanh, chủ cửa hàng này khá có năng lực. Em đi mua một số bùa an thần đi."
"Hôm nay em chỉ gặp ác mộng thôi, không cần đâu."
Anh vỗ nhẹ vào eo tôi: "Sau này anh không ở đây, em lại gặp ác mộng thì phải làm sao, ngoan, đi vào đi."
"Ồ." Tôi miễn cưỡng bước vào, quay lại nhìn anh, "Anh không đi cùng em sao?"
"Anh không thể vào được. Anh ở ngoài chờ em."
Chủ cửa hàng quan tài là một chị gái mặc sườn xám.
Cô cầm một chiếc quạt nhỏ có đuôi mèo, nhìn về phía cửa: "Bạn trai của em?"
"Vâng." Tôi tò mò chạm vào quan tài, đột nhiên mở to mắt nhìn sang: "Chị có thể nhìn thấy anh ấy?"
"Tất nhiên." Cô hất nhẹ phần tóc mái không tồn tại của mình, "Chị vẫn có một số năng lực."
"Chậc chậc, bạn trai của em oán hận nặng quá. Mặc dù chưa có vụ giết người nào xảy ra, nhưng em nên thuyết phục cậu ấy đầu thai càng sớm càng tốt, nếu không linh hồn của cậu ấy sẽ hồn tiêu phách tán."
Tôi nghẹt thở, tai nạn xe cộ bình thường làm sao có thể gây ra oán hận được?
"Chị ơi, chị có thể cho em biết nguyên nhân cái chết của anh ấy không?"
Cô ấy đưa cho tôi lá bùa: "Đương nhiên là cậu ấy..."
Cô vừa mở miệng, những chiếc quan tài bằng gỗ đặt trong cửa hàng rung chuyển dữ dội, giống như một trận động đất.
"Ồ." Chủ quán xua tay: "Bạn trai em tức giận rồi, chị sẽ không nói gì nữa."
Tôi cầm lá bùa trên tay bước ra khỏi cửa, hỏi thẳng: "Tại sao anh không muốn em nhớ lại?"
Lục Dập thở dài: "Thanh Thanh, mọi chuyện đều đã qua rồi, nghĩ tới chỉ càng thêm phiền phức. Em như bây giờ là tốt nhất. Đừng nghe cô ấy nói bậy, anh sẽ không mất trí đâu. Anh sẽ chăm sóc thật tốt cho lũ mèo em gửi cho anh ở âm phủ. Anh sẽ đợi em."
Anh hôn tôi một cách nịnh nọt: "Được rồi, đừng gây rối nữa, về nhà thôi."
Tôi hoang mang một lúc.
Tôi luôn cảm thấy rằng anh ấy đã nói câu này với tôi hàng ngàn lần.
Về nhà?
Lục Dập và tôi, đã từng có nhà?
8
Trở về nhà không vui, tôi tắt đèn và đi ngủ sớm.
Mãi cho đến khi Lục Dập bất lực nằm bên cạnh tôi chìm sâu vào giấc ngủ sâu, tôi mới từ từ ngồi dậy cầm điện thoại bước ra khỏi phòng.
Mười giờ tối, tôi gọi điện cho Tống Dương nói thẳng rằng tôi muốn gặp anh ấy.
Tống Dương là cấp dưới cũ của Lục Dập và cũng là bạn thân nhất của anh.
Nhận được cuộc gọi, anh đồng ý mà không hỏi gì: "Chị dâu, em sẽ đến ngay."
Tôi không khỏi sửng sốt trong giây lát, đã lâu rồi không có ai gọi tôi như vậy.
Hình như kể từ khi Lục Dập qua đời, mọi thứ xung quanh anh ấy càng xa tôi hơn.
Mười phút sau, Tống Dương tới.
"Chị dâu, em đang lo không liên lạc được với chịi đây." Thân hình anh trở nên mập hơn một chút, miệng lảm nhảm bước tới: "Em đã đến gặp chị mấy lần, nhưng cô chú đều nói rằng sức khỏe của chị không được tốt nên đều từ chối."
Nói đến đây, một cơn gió lạ thổi tới cuốn theo cát và rác dưới đất lên, bay vào miệng Tống Dương.
Anh xấu hổ che miệng lại, bắt đầu ho điên cuồng.
"Đồ ngốc, ma không cần ngủ."
"Sao phải vậy, Thanh Thanh." Lục Dập xuất hiện bên cạnh, xoa đầu tôi, "Em nhất định muốn biết sao?"
"Vâng." Tôi nhìn anh, "Lục Dập, em muốn nhớ hết mọi chuyện về anh, dù là tốt hay xấu. Hơn nữa, đó là trí nhớ của em, em có quyền được biết."
Anh nhìn tôi chằm chằm một lúc mới miễn cưỡng thỏa hiệp: "Được, anh ở nhà đợi em."
Cho đến khi bóng dáng anh biến mất trong màn đêm, Tống Dương mới ngừng ho.
Anh khàn giọng hỏi: "Chị dâu, vừa rồi chị đang nói chuyện với ai vậy?"
"Chị nói chuyện điện thoại thôi." Tôi nói.
"À." Anh ta dừng lại một chút, trịnh trọng đặt hộp giấy vào tay tôi, "Chị dâu, em định không làm phiền chị, nhưng tên khốn Từ Phong đó sắp bị kết án tử hình, em nghĩ những thứ anh Lục để lại cho chị cũng nên giao lại cho chị."
"Từ...Phong?"
Nghe cái tên này, tôi liền cảm thấy buồn nôn.
Tôi kìm nén sự khó chịu, run rẩy mở hộp.
Bên trong là một chiếc điện thoại di động cũ quen thuộc và một chiếc nhẫn kim cương.
Đầu tôi ong ong, mắt tôi quay cuồng.
"Chị dâu?
"Đừng làm em sợ, chị dâu."