Bảo An Đường

Ta rất ghét đích muội của mình.

Người mà ta cả đời muốn gả cho lại không thể gả, nhưng muội ta không tốn chút sức nào mà lại có thể trở thành người chung chăn gối với chàng.

Ta hận.

Thú chỗ người nói, con chó ta nuôi bị bệnh rồi, bảo ta đừng đụng vào nó, nếu để bị cắn, ta cũng sẽ biến thành dáng vẻ điên loạn như nó vậy.

Ta căn dặn người hầu bên cạnh, việc này không được nói với bất kì ai.

Vào tết Trung thu, trong cung tổ chức buổi yến tiệc.

Muội ta cũng tiến cung dự tiệc.

Ta mượn cớ đã uống nhiều rượu, bảo muội ta đưa mình về cung nghỉ ngơi.

Ta cố ý treo lên eo muội ta một cái túi thơm mà ngày thường cung nữ trong cung hay dùng để chơi đùa với con chó của ta.

Về sau nghe các cung nữ nói, muội ta bị cắn một phát, thái y nói còn có thể nhìn thấy xương nữa.

Vào mùa đông, thọ yến của thái phi, muội ta lại tiến cung.

Dáng vẻ của muội ta giống như là rất sợ ánh nến.

Ta căn dặn cung nữ đứng đầu cung đốt thêm thật nhiều nến trong điện.

Muội ấy bỗng nhiên như phát điên vậy, tâm trí điên loạn như vậy, thật là dọa người khác khiếp sợ.

Ta có chút sửng sốt, không nghĩ muội ta lại bổ nhào thẳng vào mình.

Thẩm Nam Sơn đưa muội ta xuống nước.

Nước cũng không sâu, không thể dìm chết người, cũng không biết vì sao muội ta vậy mà không chút giãy dụa.

Thật lâu sau đó, Thẩm Nam Sơn rốt cục lại sợ bị chỉ trích, đã nhảy xuống vớt muội ta lên.

Muội ta mấy ngày gần đây trông rất khác lạ, dường như so với người đã cùng ta trưởng thành là không cùng một người.

Ánh mắt của Nam Sơn khi cùng ta nhắc về muội ta cũng có chút không giống lúc trước.

Lòng ta tràn đầy căm ghét.

Khánh Vương phán quyết, thẳng phá hoàng thành, là kiệt tác liên thủ mưu đồ của ta cùng Khánh Vương.

Ta muốn hắn định thí đương triều Hoàng đế ——"Phu quân" của ta.

Ta cũng không thích "Phu quân" của ta.

Tất cả tình yêu của ta, trước giờ luôn đặt ở chỗ Thẩm Nam Sơn.

"Phu quân" của ta chết rồi, ta sẽ có cơ hội được bên cạnh Nam Sơn.

Khánh Vương thật quá vô dụng.

Nhưng mà hắn cũng rất thông minh, không hề vu cáo đến ta.

Cung nữ nói với ta, đích muội kia của ta đã chết rồi.

Chết trong một trận đại hỏa ở Đại Tương Quốc tự.

Muội ta mặc trên người bộ áo choàng đỏ tươi, đó là hồi môn mà ta đích thân tặng muội ta, ngọc bội phía trên đó, là ta mời thợ thủ công tỉ mỉ nhất mài khắc ra...

Trên đó, còn được khảm dược vật xạ hương thượng hạng đã qua tinh luyện.

Nhắc tới cũng buồn cười, muội ta cùng Nam Sơn thành hôn đã mười năm, cũng không hề có gì xảy ra, thế mà lại chẳng bao giờ sinh nghi.


Chẳng qua, những điều này cũng không cần để ý nữa, muội ta đã chết.

Nam Sơn gần đây rất là kỳ lạ.

Ta không cảm nhận được rõ tình cảm chàng dành cho ta nữa.

Chàng cũng không hề tiến cung đến thăm ta.

Ngay cả khi vô tình gặp ta, chàng cũng lạnh lùng hành lễ như một bậc quân thần.

Ta đột nhiên, có chút sợ hãi.

Nam Sơn rốt cục đến thăm ta!

Lúc ta ngồi trên phượng toà ở tiêu phòng trong điện, chàng đứng ở dưới thềm ngửa đầu nhìn ta.

"Thẩm khanh cớ gì tiều tụy như thế?" Ta lên tiếng hỏi chàng.

Chàng trầm mặc trong chốc lát, nói: "Muội muội của ngươi, nàng ta chết rồi."

Trong lòng ta sững lại, trên mặt vẫn không có chút lay động: "Ta biết, muội ta chết bởi vì trận đại hỏa ở Tương Quốc tự kia."

"Không, nàng đã chết vào ngày cung yến hôm đó."

Ta giật mình, vén rén trước mặt lên đối mắt với chàng: “Muội ta rõ ràng..."

“Người và ta đều là hung thủ giết người." Chàng bỗng nhiên ngắt lời ta: "Người đã chết chết đích muội của mình —— Còn ta, đã giết...... nàng ta."

"Nàng?" Ta không hiểu.

"Không còn quan trọng nữa rồi..."

Chàng chầm chậm thở dài, từ trong ống tay áo lấy ra một thứ gì đó, rồi ném xuống đất.

Ta đã thấy rõ, là khối ngọc bội lung linh kia... Là cái mà ta đã tặng cho muội ta.

"Những năm qua, đa tạ Hoàng hậu nương nương đã... chăm sóc." Chàng dừng lại, sau đó nói tiếp: "Ta đã thỉnh cầu Bệ hạ được trấn giữ biên cương, ta muốn...về sau cũng sẽ không quay lại kinh thành này nữa..."

"Rất nhiều chuyện lúc trước, đều là do ta đã sai."

Cuối cùng của cuối cùng, chàng thở dài, trong ánh mắt mông lung và nóng rực của ta, chàng từng bước từng bước rời đi....

Thịnh Khải năm thứ mười lăm, mùa đông.

Phiêu Kỵ tướng quân Thẩm Nam Sơn chết ngoài biên ải.

Thịnh Khải năm thứ mười sáu, mùa hạ.

Hoàng hậu Kiều Linh Nhi ngã chết ngay dưới cổng hoàng thành.

Ta yêu chàng, dù có cố chấp, nhưng lại rất thật lòng.

Thế nhưng có lẽ những chuyện này trước giờ chính là hữu duyên vô phận, chỉ là bọn ta... Ta... Không muốn tin tưởng mà thôi...

Thì sao nào?

Trên đời này có bao nhiêu người có được mối tình hoàn mỹ chứ?

Ta đã yêu chàng rồi thì cho dù là hủy diệt thế giới này, hủy cả chính ta.

Ta cũng yêu chàng.

Nam Sơn!

Kiếp sau, ta nhất định sẽ không làm cái gì mà hào môn quý nữ tiếng tăm vang dội khắp kinh thành, ta chỉ cầu mong chàng có thể đem trái tim mình, giao cho ta, giao hết mọi thứ cho ta....


Phiên ngoại: Góc nhìn của Thẩm Nam Sơn.

Ta không thích thê tử của mình.

Nàng quá trầm lặng.

Kiểu mà ta thích chính là kiểu nữ tử có tính cách sảng khoái dưới ánh mặt trời!

Cười thì cười, khóc thì khóc, giận thì cứ đanh đá mắng to một trận, không quá để ý đến lời nói, cũng không quá câu nệ lễ nghĩa.

So với Kiều Yên Nhi, ta lại càng muốn đón nhận kiểu lấy lòng của Kiều Linh Nhi hơn.

Nữ nhân hiểu được cách lấy lòng nam nhân tất nhiên sẽ càng được lòng ta hơn cái người chính thê như đầu gỗ kia.

Huống chi ta và Linh Nhi cùng nhau lớn lên, ta biết nàng thích ta. Dù ta không ghét nàng nhưng cũng tự biết rằng ta cũng không yêu nàng như nàng đã yêu ta.

Ta biết Linh Nhi đã âm thầm ngáng chân Kiều Yêu Nhi sau lưng ta, nhưng ta không muốn quan tâm.

Người phụ nữ Kiều Yên Nhi này lại ngu ngốc từng bước sa vào bẫy, nếu không phải gương mặt kia cũng xem như là xinh đẹp nhã nhặn thì chỉ sợ rằng sẽ chẳng có người đàn ông nào thích nàng.

Lùi một vạn bước mà nói, lúc mới bắt đầu ta cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện muốn lấy nàng, kết hôn với nàng.

Nhưng đã có danh nghĩa là phu tử rồi thì chẳng qua chỉ là chuyện trong nhà có nhiều thêm một đôi đũa mà thôi.

Nhưng mà, sau khi Kiều Yên Nhi rơi xuống nước, hình như nàng ta thay đổi rồi...

Nàng bắt đầu biết vui cười giận mắng, sẽ phản kháng lại sự chèn ép của ta. Ta có hơi bất ngờ... Cũng không biết là do tò mò hay bị làm sao mà ta lại càng lúc càng muốn đến gần nàng.

Nàng thật sự đã thay đổi rất nhiều, hình như ta... Rất thích kiểu tính cách này của nàng.

Thế nhưng... Rõ ràng là ta không thích Kiều Yên Nhi mà...

Nếu như... Nếu như có một ngày nàng đột nhiên nhớ ra những sự lạnh lùng đã từng trải qua, tất cả những gì ta đã làm với nàng...

Nàng chắc sẽ trách ta đúng không? Có thể nào lại sẽ biến thành dáng vẻ âm u đầy chết chóc như trước kia không?

Ta không muốn mất đi nàng của bây giờ, ta thích dáng vẻ này của nàng.

Ta hỏi nàng: “Kiều Yên Nhi, cuối cùng thì nàng muốn ta phải thế nào đây?”

Nàng nói: “Ngươi hãy mau thả ta đi.”

Kiều Yên Nhi lúc trước sẽ không nói mấy lời như vậy với ta.

Thế mà ta lại không tức giận.

Có phải là... Ta có hơi...

Khánh vương tạo phản rồi.

Ta đột nhiên nhớ đến trong hoàng thành nơi vừa bị phá đi kia còn có một người, nàng ta là thê tử của ta.

Thật là mỉa mai.

Nếu như tính cách của nàng vẫn như Kiều Yên Nhi lúc trước, có lẽ ta cũng sẽ không nhớ đến nàng.

Ta phái người đến phủ Tướng quân báo tin...

Tin tức nhận lại được lại là nàng... đã chết?

Chết bởi trận lửa lớn ở Tương Quốc tự?

Ta không tin, chỉ một khối ngọc bội thì có thể nói lên được chuyện gì?


Tất cả mọi người đều nói với ta rằng Kiều Yên Nhi đã chết.

Nhưng ta không tin.

Ta phái rất nhiều người đi khắp nơi tìm kiếm tin tức của nàng, nhưng hết lần này đến lần khác, nàng giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy, không có chút tin tức nào.

Về sau, ta chịu thương tổn trên chiến trường, thương thế không nhẹ, nếu như không trị liệu cho tốt thì có lẽ bây giờ cái chân này cũng đã bị phế đi.

Các đại phu trong quân đều bất lực bó tay, không dám trị liệu tùy tiện.

Nhóm phó tướng hoảng hồn đi khắp nơi trong dân gian tìm các đại phu chuyên trị về ngoại thương.

Ngày đó, cuối cùng ta cũng tìm được nàng.

Nàng mặc một bộ y phục trắng, mái tóc buộc lỏng bay bay phất phơ, cũng không son phấn gì, tay cầm một cái bát sứ trắng còn to hơn cả mặt nàng, ngồi ở bậc thang bên ngoài cửa hàng, uống một ngụm canh, phồng má nhíu mày dò xét ta, cũng có chút đáng yêu.

“Ta là Bạch Tố Trinh dưới núi Thanh Thành.”

Không biết nàng đang nói gì làm cho ta không thể hiểu được, nhưng trong nháy mắt đó, ta lập tức có thể chắc chắn... Kiều Yên Nhi không chết, chính là người đang ở trước mắt ta đây!

Trong mắt nàng toát lên sự xa cách lạnh lùng và đề phòng, chuyện này làm cho ta rất giận... Người phụ nữ đáng chết này!

Thẩm Nam Sơn ta chưa bao giờ vụng về về lời ăn tiếng nói trước mặt phụ nữ như vậy bao giờ, thẳng cho đến khi nàng uống xong ngụm canh cuối cùng, ợ no nê một cái rồi đứng dậy đi vào nhà luôn ta cũng chưa nghĩ ra được lời gì để nói với nàng...

Thật là...

Nổi nóng.

Cũng vào lúc này, ta gặp được hắn, Bạch Dịch Thần.

Vào thời khắc này, ta bỗng nhiên hiểu rõ, vì sao người ta phái đi lại chẳng tìm được chút tung tích gì của Kiều Yên Nhi.

Bạch Dịch Thần, đích nhị công tử của Khải Bắc hầu phủ, mẫu thân của hắn là di mẫu của vị tiểu hoàng đế kia của chúng ta, phụ thân hắn là Khải Bắc hầu chiến công hiển hách, muốn giấu một người đi có gì khó đâu?

Thế như nữ nhân kia gọi hắn là gì chứ?

Quan nhân?

Ngọn lửa nho nhỏ trong lòng ta lập tức biến thành ngọn lửa lớn bừng cháy, nếu không phải bây giờ còn đang có vết thương trên người thì ta nhất định sẽ quyết tử chiến với tên họ Bạch kia.

Nàng không phải Kiều Yên Nhi à?

Nếu như nói nàng không phải, nhưng trên tay nàng rõ ràng là có dấu vết bị bỏng...

Nhưng nếu như nói nàng phải, vậy vì sao trên đùi nàng lại không có vết cắn?

Người phụ nữ kia nói...

Kiều Yên Nhi chết rồi, nàng không phải Kiều Yên Nhi.

Trong phút chốc kia, bỗng nhiên ta có hơi sợ hãi.

Ta cũng không biết vì sao..., chỉ biết là hốc mắt ta đã nóng lên giống như đang bị lửa thiêu vậy.

“Ngươi nói bậy! Nàng không chết! Nàng chưa chết!”

Kiều Yên Nhi đã chết?

Không được! Nàng không thể chết!

Kiều Yên Nhi nàng, là vợ của Thẩm Nam Sơn ta! Là người vợ mà Thẩm Nam Sơn ta dùng kiệu tám người khiêng cưới vào cửa!

Ta còn chưa cho phép, sao nàng có thể chết như vậy?

Chết khi...

Chết khi lòng ta vừa bắt đầu có nàng...

Sao lại có thể...

Ta ổn định lại cảm xúc, nghĩ không thể nào để cho tên tiểu tử họ Bạch kia nhìn thấy trò cười của ta.

Nói đến tên tiểu tử kia, hắn cũng đã từng là một nhân vật nổi tiếng của kinh đô.

Con vợ cả đứng thứ hai, không cần phải nhận tước vị cho nên hầu hia cứ chiều theo tính tình của hắn.


Hắn thông minh, văn võ đều giỏi, lại có tấm lòng nhân hậu từ nhỏ cho nên hắn xuôi nam bái danh y làm sư, sau này nhập sĩ vào Thái Y viện.

Nhắc đến thì, loại người này, nếu như có thể thì ta cũng muốn làm bằng hữu với hắn.

Tên họ bạch cho ta ăn ma phí tán.

Thứ này tốt ghê, ăn xong rồi ta bỗng nhiên lại cảm thấy an tĩnh khó có được.

Nhiều năm chinh chiến đã dưỡng thành thói quen ngủ nông, ta không nhớ rõ lần ngủ ngon trước đó là khi nào.

Tạm thời cứ để ta an tỉnh nghỉ ngơi một lúc đi...

Cũng có lẽ là do ma xui quỷ khiến, ta lại sai người ép buộc trói Kiều Yên Nhi lại.

Ta có thể nghe được trong lời nói...

Trong lòng của nàng quả nhiên là có tên họ Bạch kia.

Hừ, Bạch Dịch Thần kia là cái thá gì chứ? Bất luận nàng có phải là Kiều Yên Nhi hay không, nói tóm lại, người phụ này ta nhất định phải trói lại bên người.

Buồn cười.

Ngu xuẩn.

Thế mà Bạch Dịch Thần lại thật sự lẻ loi một mình đến cứu người?

Mặc dù chỗ này hẻo lánh nhưng nếu như hắn thật sự muốn triệu tập binh lực hầu phủ tới thì cũng chỉ cần đợi thêm mấy ngày thôi.

Nếu như Bạch Dịch Thần thật sự điều động binh lực của Bắc Khải hầu phủ, chưa chắc ta có thể đánh lại được hắn.

Thế như mà xem ra hắn đã khôn làm như vậy.

Dù sao thì từ lúc ta bắt Kiều Yên Nhi đến bây giờ chẳng qua cũng chỉ mới một canh giờ thôi.

Hắn vốn chẳng đi tìm viện binh.

Người mà, cuối cùng vẫn nhỏ bé như vậy.

Cho dù Bạch Dịch Thần có thông minh thế nào chăng nữa thì cuối cùng cũng không chống lại mưa tên.

Lúc ta thấy hắn ngã cái ầm xuống trước mặt ta, đột nhiên ta nghĩ... Có lẽ ta cũng sẽ có một ngày như vậy? Bị loạn tiễn xuyên tâm trên chiến trường?

Bạch Dịch Thần chết.

Kiều Yên Nhi cũng đã chết.

Ồ... Ta vừa mới, dường như ta vừa mới nhìn thấy một cây hoa mạn châu sa tuyệt mỹ được huyễn hóa ra từ máu tươi phun tung tóe.

Tuyệt đẹp.

Diễm lệ.

Giống như...

Giống như cái ngày ta đại hôn, cái khăn vuông tân nương đội trên đầu Kiều Yên Nhi kia.

Kết cục sự ra đi của ta, chính là vào hoàng hôn.

Cát trên chiến trường mang theo mùi máu tanh nồng đậm, làm cho lòng người ta an tâm.

Trong cơn hoảng hốt, dường như ta nhìn thấy thiếu niên áo trắng đã bị vạn tiễn xuyên tim kia, máu của hắn nhuộm đỏ cả mũi tên.

Mà ta bây giờ, lại nằm đè lên bóng dáng của hắn.

Châm chọc biết bao.

Ta cúi đầu nhìn về phía ngực, một ám tiễn màu đỏ, có khắc ký hiệu của Khải Bắc hầu phủ.

Ta giết nhị công tử nhà hắn, tất nhiên bọn hắn cũng muốn lấy mạng ta.

Nơi biên cương đến cỏ cũng không thèm mọc này, rất thích hợp để trả thù.

Có người nói, bên bờ sông Vong Xuyên hoa mạn châu sa nở ba ngàn dặm.

Ta muốn tìm gốc hoa kia, nó sẽ ở đó chờ ta chăng?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận