CHƯƠNG 12
Cô không muốn tiếp tục ở lại đây nữa.
Lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Cô lại cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào môi Khúc Chấn Sơ .
Một nụ hôn giống như chuồn chuồn lướt nước, An Diệc Diệp đã nhanh chóng tách ra.
Vừa mới di chuyển một chút, tay trên eo đã nhanh chóng chặn lại.
An Diệc Diệp bị mạnh mẽ kéo lại, một tay của Khúc Chấn Sơ ôm lấy eo cô, tay kia thì giữ đầu cô!
Nụ hôn nóng bỏng vô cùng căng thẳng.
An Diệc Diệp dùng sức đẩy anh, nhưng sức lực của mình hoàn toàn không thể chống lại Khúc Chấn Sơ .
Cô bị đè lại, mỗi một chỗ trong khoang miệng đều bị hôn, giống như muốn nuốt cô vào miệng.
Nụ hôn này hoàn toàn không có tình cảm, chỉ là xâm lược!
Cơ thể An Diệc Diệp hơi run rẩy, không biết qua bao lâu, Khúc Chấn Sơ mới buông cô ra.
“Đây là bài học đầu tiên, Bà Khúc , hy vọng sau này cô có thể học tập tốt.”
Mất đi sự chống đỡ của Khúc Chấn Sơ , An Diệc Diệp suýt nữa không đứng vững.
“Cho tôi gặp ba mẹ tôi.” Thấy Khúc Chấn Sơ vẫn không nói lời nào, An Diệc Diệp cắn răng nói: “Khúc Chấn Sơ , tôi thật sự… chỉ có thể làm như thế thôi.”
Khúc Chấn Sơ nhìn thấy khóe mắt cô hơi đỏ lên, bực bội nhíu mày, đứng phắt dậy đi ra ngoài.
“Nếu cô đã muốn gặp bọn họ, vậy cứ tùy cô.”
Cửa phòng làm việc “ầm” một tiếng đóng lại.
Trong căn phòng trống rỗng chỉ còn lại một mình An Diệc Diệp , cố chật vật đứng thẳng người dậy, xoa xoa nước mắt sắp tràn ra khỏi hốc mắt, từ từ rời đi, sống lưng thång tåp.
Cô nhất định phải rời khỏi chỗ này.
Khúc Chấn Sơ vừa dặn dò xuống dưới, người phía dưới đã nhanh chóng sắp xếp xong tất cả, đợi đến buổi chiều, Tiêu Hàm Tuyên và Tần Ngự Miên đã được đưa đến chỗ ở cá nhân của Khúc Chẩn Sơ .
An Diệc Diệp nhìn Khúc Chẩn Sơ ngồi trên ghế chủ nhà, có chút nôn nóng đứng lên.
Tiêu Hàm Tuyên và Tần Ngự Miên đi vào, ánh mắt mang theo tò mò rơi trên người An Diệc Diệp, lại bình tĩnh dời đi.
Khúc Chấn Sơ liếc mắt nhìn thoáng qua An Diệc Diệp, nhưng không có đứng dậy.
Hai tay Tiêu Hàm Tuyên chắp ở sau lưng.
“Chấn Sơ , sao lúc này lại bảo chúng tôi đến đây?” Khúc Chấn Sơ nghiêng người dựa trên ghế, ánh mắt chuyển qua người An Diệc Diệp.
“Chính là vợ của tôi, con gái của các người nói cô ta muốn gặp các người”
Lúc này An Diệc Diệp nhanh chóng đi tới.
Biểu hiện của Tiêu Hàm Tuyên và Tần Ngự Miên khi nãy rõ ràng là không quen cô.
An Diệc Diệp như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
“Ngài Tương! Xin ông nói với bọn họ tôi không phải Tiêu Nhĩ Giai , tôi không phải con gái của các người!”
Trong phòng khách rộng lớn im lặng trong chốc lát.
Qua một lúc lâu, Tiêu Hàm Tuyên mới kéo tay An Diệc Diệp , trên mặt chứa đầy ý cười.
“Nhĩ Giai , con nói bậy bạ cái gì vậy? Con không phải là con gái của ba mẹ sao?”
An Diệc Diệp chấn động, khiếp sợ nhìn ông ta.
“Không!”
Cô giằng mạnh tay khỏi Tiêu Hàm Tuyên.
“Tôi hoàn toàn không quen ông! Tôi không phải Tiêu Nhĩ Giai!”
An Diệc Diệp hoảng sợ trợn mắt, lùi về phía sau một bước.