CHƯƠNG 120
Khúc Chấn Sơ nhíu mày nhưng vẫn không chịu buông cánh tay của An Diệc Diệp ra.
“Vậy còn con trai của lão Trương thì sao?”
An Diệc Diệp kiểm tra mảnh vỡ bát sứ trong hộp, thấy không có hư hại gì liền nói: “Anh ấy đi công tác, không có ở nhà.
”
Khúc Chấn Sơ ngẩn ra, trong lòng tựa hồ như được thả lỏng.
Nhưng chỉ chốc lát sau, anh lại giận tái mặt.
“Tại sao hôm nay cô lại chạy lung tung thế hả?”
An Diệc Diệp ngẩng đầu nhìn anh.
“Lúc chiều anh tìm tôi có chuyện gì?”
Khúc Chấn Sơ nhớ tới bó hoa hồng bị nhét trong thùng rác.
Anh im lặng một lúc lâu.
Anh không biết phải nói thế nào, anh muốn bù đắp chuyện hồi sáng, mời cô đi ăn, và cả bó hoa chết tiệt đó nữa!
Khúc Chấn Sơ giả vờ bình tĩnh, viện đại một lý do.
“Dư Nhã Thiểm nằm viện rồi, đến bệnh viện thăm cô ấy một chút.
”
Quả nhiên giống những gì cô nghĩ!
Con tim An Diệc Diệp vốn đang mang theo một tia hy vọng từ từ trầm xuống.
“Tôi không đi.
”
Nói xong, cô quay người đi thẳng về phòng.
Khúc Chấn Sơ đứng tại chỗ, mặt mũi u ám, chẳng biết anh đang nghĩ gì nữa.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên trong bóng tối.
Nhìn lướt qua thì là số của bệnh viện gọi tới.
Anh nhíu mày nhưng cuối cùng vẫn nhấn nút nghe máy.
“Alo.
”
Giọng nói lo lắng của cô y tá phát ra từ điện thoại.
“Anh Khúc, cô Dư không hợp tác điều trị, cô ấy đòi xuất viện, chúng tôi không cản cô ấy được.
”
Khúc Chấn Sơ đưa tay, xoa xoa đầu chân mày.
“Vậy cứ để cô ấy xuất viện.
”
Dư Nhã Thiểm chỉ bị bầm tím ở bắp chân, không nghiêm trọng đến mức phải nhập viện.
“Nhưng cô ấy đòi gặp anh.
”
Khúc Chấn Sơ chậm rãi thở dài, kiềm chế sự cáu kỉnh trong lòng.
“Bây giờ tôi sẽ qua đó.
”
Ngày hôm sau.
An Diệc Diệp vừa thức dậy đã cảm thấy có gì đó không ổn.
Thường thì vào thời điểm này, đáng lẽ bên ngoài phải có tiếng người làm vườn làm cỏ, nhưng hôm nay lại rất yên tĩnh.
Cô mang theo thắc mắc bước xuống lầu nhưng chưa kịp đi xuống đã nghe thấy trong phòng khách có người nói chuyện.
“Bảo người làm vườn đổi thời gian nhổ cỏ đi, ồn ào chết được, còn để cho người ta nghỉ ngơi không vậy?”