CHƯƠNG 194
Nhưng cô có thể lờ mờ cảm nhận được đang có một đôi mắt âm thầm nhìn cô.
Cô sợ hãi co người lại.
“Đừng sợ, đừng sợ, không có gì cả.
”
“Anh Chấn đã từng nói, không có gì cả.
”
Cô lặng lẽ đan hai bàn tay đang run rẩy vào nhau.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng mới được mở ra.
An Diệc Diệp vui mừng ngẩng đầu lên.
“Khúc Chấn Sơ?”
Bóng người đứng ở cửa hơi chần chừ một lúc rồi bước vào.
“Cô chủ, là tôi.
”
Sau khi biết mọi chuyện, quản gia hối hận không thôi, nếu không phải ông nói với cậu chủ An Diệc Diệp ra vào phòng làm việc, cô cũng sẽ không bị nhốt ở đây.
Nhìn An Diệc Diệp co ro trong góc, quản gia đau lòng không thôi.
Ông không tin cô lại làm ra loại chuyện này.
An Diệc Diệp ngẩng đầu lên nhìn cô, như bắt được cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
“Khúc Chấn Sơ muốn thả tôi ra sao?”
Quản gia lắc đầu, càng tự trách hơn.
“Đều trách tôi, nếu tôi biết cậu chủ hỏi tôi vì chuyện bản kế hoạch bị trộm thì chắc chắn tôi sẽ không nói ra.
”
“Quản gia, ông cũng cho rằng là tôi lấy đi sao?”
Quản gia nói: “Tôi cảm thấy cô chủ không phải loại người như vậy.
”
Trong khoảng thời gian chung sống với nhau, ông hiểu rõ hơn ai hết, cô chủ nhà họ Tiêu này không hề xấu xa như trong lời đồn.
Cô biết mức độ quan trọng của bản kế hoạch này đối với cậu chủ, chắc chắn không thể làm ra chuyện như thế được.
An Diệc Diệp cười khổ một tiếng.
“Ông tin tôi, nhưng anh ấy không tin tôi…”
“Nếu cô giải thích cẩn thận với cậu chủ, cầu xin cậu ấy, chắc chắn cậu ấy sẽ thả cô ra.
”
“Tôi đã giải thích rồi nhưng anh ấy không tin.
”
Cô lắc lắc đầu.
“Sao anh ấy có thể tin tôi cho được? Đến tôi cũng không thể tin nổi bản thân mình.
”
Đến cô cũng bắt đầu nghi ngờ, bản kế hoạch mà cô đem cho Khúc Diên Nghị rốt cuộc là thật hay giả.
Quản gia nhíu mày, lo lắng nhìn An Diệc Diệp.
“Cô chủ, tôi sẽ đi tìm cậu chủ, xin cậu ấy điều tra rõ ràng, nhất định sẽ…”
Còn chưa nói xong, ngoài cửa đã có người giục.
Quản gia không dám nói tiếp, vội đứng dậy.
“Cô đừng lo, tôi sẽ nghĩ cách.
”
Nói xong, ông không dám ở lại lâu, bèn đi ra ngoài.
An Diệc Diệp nhìn cánh cửa lại bị đóng lại một lần nữa, chút ánh sáng cuối cùng cũng bị đoạt mất.
Cơ thể cô run rẩy, vùi đầu vào đầu gối.