CHƯƠNG 195
Không thể tiếp tục như vậy được nữa.
Cô không muốn như vậy nữa.
Nhất định phải tìm được Tiêu Nhĩ Giai.
Cô không muốn ở lại nơi này thêm một giây phút nào nữa.
Cho dù có Khúc Chấn Sơ, cô cũng không muốn nữa… Quản gia vừa mới đi khỏi mấy phút, cửa căn phòng tối tăm vừa bị đóng lại lại được mở ra lần nữa.
An Diệc Diệp ngẩng đầu lên nhìn, mở to mắt.
Quản gia đi ra khỏi căn phòng đó thì vội đi về phía phòng làm việc của Khúc Chấn Sơ.
“Cậu chủ.
”
Ông sốt ruột nhìn qua đó, thấy Khúc Chấn Sơ đang ngồi trên bàn, cúi đầu không biết đang làm gì.
“Cô Tiêu thật sự không thể làm ra loại chuyện như vậy được.
”
Khúc Chấn Sơ ngừng động tác đang làm dở lại, ngẩng đầu lên.
“Ông đến cầu xin cho cô ta sao?”
Cậu chủ, chắc cậu cũng hiểu rõ tính cách của cô chủ, cô ấy không có lí do gì để hợp tác với cậu Hai hết, chuyện này không có lợi gì cho cô ấy cả.
”
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ trầm xuống, lặng lẽ siết chặt hai tay.
“Cô ta đã tự mình thừa nhận rồi.
”
Quản gia kiên định nói: “Chắc chắn có hiểu nhầm gì đó.
”
Khúc Chấn Sơ ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén nhìn quản gia.
“Tại sao ông lại tin cô ta?”
Quản gia cúi người xuống, nói một cách vô cùng chân thành: “Tôi có thể nhìn ra được, cô chủ không phải người như thế.
”
“Ông nhìn ra được…”
Khúc Chấn Sơ nghiêng người về phía sau, dựa lên lưng ghế.
“Ông lui xuống đi.
”
“Vậy còn cô Tiêu?”
“Chuyện này ông không cần lo nữa.
” Khúc Chấn Sơ cứng rắn nói.
Quản gia nhíu mày, còn muốn nói đỡ gì đó nữa cho An Diệc Diệp, nhưng lại bị ép rời đi.
Ông thở dài một hơi, đành phải rời khỏi.
Trong căn phòng tối.
An Diệc Diệp nhìn người không được đón tiếp trước mặt.
“Cô đến đây làm gì?”
Người đến khoanh hai tay trước ngực, bước vào cùng với đôi giầy cao gót sắc nhọn.
“Sao tôi có thể bỏ qua dáng vẻ nhếch nhác này của cô được?”
Cô ta chậm rãi bước vào, vẻ mặt xấu xa, đắc ý xuất hiện ngay trước mặt An Diệc Diệp.
Dư Nhã Thiểm nhìn xung quanh một lượt.
“Sao nào? Cô hài lòng với nơi này chứ?”
“Sao cô lại biết tôi ở đây?” An Diệc Diệp cảnh giác nhìn cô ta.
“Đương nhiên là tôi biết rồi.
”
Dư Nhã Thiểm đắc ý cười.
“Ai bảo cô không nghe lời chứ?”
An Diệc Diệp siết chặt tay lại.
“Là cô đã gửi ảnh cho Khúc Diên Nghị uy hiếp tôi! Cô đã nói với anh ta những gì? Cô đã hứa là không nói cho người khác!”
“Tôi không nói gì với anh ta cả!”