CHƯƠNG2
Trong không khí có mùi bạc hà nhàn nhạt.
“Ngủ đủ rồi chứ? Lăn xuống đi!”
Một giọng nói lạnh lẽo đột nhiên vang lên, xen lẫn sự tức giận.
Sự hỗn độn trong đầu An Diệc Diệp nháy mắt biến mất hết, trở nên rất tỉnh táo.
Cô khó khăn ngẩng đầu, gáy lại truyền đến cảm giác đau đớn.
“A… Đau quá…”
Giọng nam trầm thấp dễ nghe kia còn tiếp tục nói gì đó.
An Diệc Diệp không nghe rõ, nhưng không phải lời hay gì.
Anh bất mãn nhăn mày.
Giọng nói dễ nghe như vậy, nhưng mà…
Thật hung dữ.
Một bàn tay đột nhiên duỗi đến đây, nắm lấy cằm cố, nâng mặt An Diệc Diệp lên.
Ánh mắt từ từ di chuyển lên trên, một khuôn mặt đẹp trai đến quá đáng xuất hiện trước mắt, sống mũi cao thẳng, con ngươi đen nhánh sâu thẳm, ánh mắt sắc bén giống như lưỡi dao, môi mỏng nhếch lên, độ cong không có một chút ý cười, ngược lại mang theo chút châm biếm.
Anh đang lạnh lùng nhìn An Diệc Diệp.
“Muốn tranh thủ sự thông cảm của tôi à? Đáng tiếc, trong từ điển của tôi không có hai chữ “thông cảm này.”
An Diệc Diệp chớp chớp mắt, đầu vốn đã rất lộn xộn, nhìn thấy khuôn mặt đến gần trước mặt càng không thể động đậy.
“Sao tôi lại ở đây?” “Ha.”
Người đàn ông cười lạnh một tiếng, đôi một gợi cảm tiếp tục phun ra lời nói vô tình, lạnh lùng nhìn cô.
“Tôi cho cô ba giây đồng hồ, lăn xuống khỏi giường của tôi ngay”
An Diệc Diệp không di chuyển, cô cảm thấy chẳng hiểu gì với mọi thứ xung quanh.
Cô còn nhớ, lúc trước cô muốn đến nhà họ Tiêu trộm giấy chứng nhận bất động sản của cô nhi viện.
Cô nhi viện Thần Hi dưỡng dục cô hai mươi năm kia sắp bị dỡ bỏ, xây dựng lại thành một khu biệt thự mới, hơn bốn mươi cô nhi bên trong sẽ lưu lạc khắp nơi.
Hơn nữa ngoài những đứa trẻ kia, An Diệc Diệp còn một nguyên nhân khác.
Cô còn chưa đợi được người kia.
Rõ ràng người kia từng nói, chắc chắn anh sẽ trở về tìm cô.
Dù sao chăng nữa, cô nhi viện cũng không thể bán được!
Nhưng viện trưởng nói với cô, giấy chứng nhận bất động sản bị người của nhà họ Tiêu trộm đi rồi.
Cô chỉ muốn cầm giấy chứng nhận bất động sản về lần nữa thôi, nhưng vì sao bây giờ cô lại ở đây?
Đợi đã..
Trước đó, hình như có người đánh ngất cô… “Anh là ai?” Ôn Điềm chống người ngồi dậy, lại phát hiện thể nhưng trên người mình đang mặc áo cưới màu trắng… Áo cưới? Từ đầu ra vậy?
Áo cưới cúp ngực thiết kế vô cùng lộ liễu, cổ áo chữ V rất sâu khiến một nửa phong cảnh đều lộ ra bên ngoài.
Một vòng kim cương điểm xuyết xung quanh khiến người ta không thể dời mắt.
An Diệc Diệp luôn bảo thủ sợ đến vội vàng che ngực mình, khuôn mặt hơi ửng đỏ.
“Đây là có chuyện gì? Anh làm gì với tôi thế?” “Cô hy vọng tôi làm gì với cô?”
Người đàn ông đứng ở bên giường, từ trên cao nhìn xuống An Diệc Diệp đang sợ hãi, cười nhạo một tiếng: “Cô dùng hết tâm trí để trở thành Bà Khúc , chính là vì diễn trò với tôi à?”
An Diệc Diệp nhíu mày.
“Bà Khúc gì?” “Tôi nghe không hiểu anh đang nói cái gì cả?”
Hơn nữa rõ ràng lúc trước cô đang ở nhà họ Tiêu , sao lại đến chỗ này rồi? Một bàn tay đột nhiên duỗi tới, trực tiếp xách An Diệc Diệp ở trên giường lên, không có một chút thương hoa tiếc ngọc ném xuống đất.
Trong mắt anh không chứa chút ấm áp.
“Cô còn muốn tiếp tục giả ngu hả?”
Thảm trải sàn mềm mại giảm bớt đau đớn, nhưng An Diệc Diệp vẫn ngã nhào trên mặt đất, bàn tay bị cọ sát trên đất đến tróc da, cô đau đến đỏ cả mắt.
“Cuối cùng anh là ai? Vì sao phải đối xử với tôi như vậy?”
“Tôi hoàn toàn không quen anh!” An Diệc Diệp tức giận la to.