CHƯƠNG 207
An Diệc Diệp bình tĩnh lại, nghiêng mình tựa vào vòng tay của Khúc Chấn Sơ.
Ánh nến trước mặt như trong chốc lát đã xua tan đi mây mù trong lòng cô.
Khúc Chấn Sơ lặng lẽ ôm cô.
Không biết qua bao lâu, anh mới nhẹ nhàng lên tiếng.
“Tôi nghĩ là tôi đã thích em mất rồi.
”
Giọng nói nhẹ nhàng tựa chiếc lông vũ khẽ phất nhẹ qua.
Một cơn gió khẽ thổi qua làm nó tan vào bầu không.
An Diệc Diệp nằm trong lòng anh, không đáp lại.
Nàng hơi hơi nhắm mắt lại, không biết từ khi nào sớm đã ngủ mất rồi.
Điện ở khu này vẫn chưa được sửa xong.
Nhưng phòng ngủ trên lầu ba vẫn sáng, ánh sáng lập lòe cả đêm.
Ngày hôm sau, khi An Diệc Diệp tỉnh dậy, nến trong phòng đã được dọn sạch.
Khúc Chấn Sơ cuối cùng cũng đồng ý cho cô ra ngoài, nhưng cô không vui được bao lâu.
Buổi tối An Diệc Diệp đang định đi ngủ liền phát hiện trong phòng ngủ có thêm đồ đạc.
Giấy tờ ở đầu giường, áo vest trong tủ, thậm chí, trên giường còn có thêm một chiếc gối.
An Diệc Diệp đứng ở trước giường nhìn trong chốc lát.
“Quản gia, những thứ trong phòng ngủ của tôi ở đâu ra vậy?”
Quản gia cười tủm tỉm nói: “Ông chủ ra lệnh cho chúng tôi chuyển sang.
”
“Những cái này là của Khúc Chấn Sơ sao?”
An Diệc Diệp nhíu mày: “Căn phòng trước đây của anh ấy không ở được à?”
Quản gia cười toe toét đến độ mắt híp lại chẳng thấy đâu, ông trêu: “Không phải.
”
An Diệc Diệp cau mày khi nhìn thấy phòng mình xuất hiện thêm đồ đạc.
“Quản gia, ông giúp tôi dọn mấy thứ này đi đi.
Quản gia sửng sốt.
“Dọn đi đâu?”
“Phòng của Khúc Chấn Sơ.
”
Khúc Chấn Sơ trở về vào đêm muộn, trên áo khoác vẫn còn vương sự lạnh lẽo.
Anh vừa bước vào phòng khách, quản gia đã lập tức đi lên đón.
Ông ta nói với vẻ mặt rất nghiêm túc: “Thưa ông, người đã điều tra cô Dư lúc trước có gửi tin đến báo rằng vài ngày trước và sau cuộc họp đấu thầu, cô Dư quả thật từng có liên lạc với cậu Hai.
”
Khúc Chấn Sơ khẽ gật đầu.
“Hãy để ý bọn họ, nếu họ còn qua lại thì báo ngay cho tôi biết.
”
Anh vừa cởi áo khoác vừa hỏi: “Các bức ảnh ghép lại với nhau thế nào rồi?”
Quản gia nhíu mày khi nghe nhắc đến chuyện này.
Những bức ảnh đó bị cắt thành nhiều mảnh, thêm vào đó chúng cũng không được hoàn chỉnh.
Bởi vì lo lắng trong bức ảnh chứa đựng thông tin quan trọng, quản gia không dám hỏi người khác, đành phải bỏ thời gian ra xem xét, hiện tại mới ghép được một góc.
“Vẫn chưa hoàn thành.
”