CHƯƠNG 274
“Anh Khúc, đã lâu rồi tôi không gặp Nhĩ Giai, lần này khó khăn lắm mới gặp mặt, tôi muốn tán gẫu với chị ấy một lát được không?”
Nói xong, cô ta tiến về phía trước, thân mật kéo tay An Diệc Diệp.
Nếu người không biết chuyện còn thật sự nghĩ tình cảm của bọn họ vô cùng tốt.
An Diệc Diệp hơi lo lắng nhìn Khúc Chấn Sơ.
Thế nhưng Tiêu Hàm Tuyên đã lên tiếng trước.
Ông ta kéo An Diệc Diệp khỏi người Khúc Chấn Sơ, cười giục.
“Đi đi.
Ba có vài việc muốn bàn bạc với Chấn Sơ.
Hai chị em cứ nói chuyện thoải mái.”
An Diệc Diệp chưa kịp từ chối, đã bị Tiêu Nhĩ Giai kéo tay đi thẳng đến góc sảnh tiệc.
Vừa bước tới nơi không có ai, nụ cười nhàn nhạt trên mặt Tiêu Nhĩ Giai lập tức biến mất, sắc mặt trở nên lạnh lùng.
Cô ta siết chặt tay An Diệc Diệp khiến cô đau đến nhíu mày.
“Cô còn muốn độc chiếm tới khi nào?”
Tiêu Nhĩ Giai quát lớn, sau đó trực tiếp xô An Diệc Diệp vào trong góc.
Lưng An Diệc Diệp đụng mạnh vào tường, đau nhói.
Cô chưa kịp trả lời, Tiêu Nhĩ Giai đột nhiên tiến lên trước ép cô vào góc tường.
“Trước đó tôi đã nói với cô thế nào?”
Cô ta nghiến răng, gằn giọng uy hiếp.
An Diệc Diệp nhíu mày.
“Tôi vẫn không tìm được cơ hội…”
“Không tìm được cơ hội?”
Tiêu Nhĩ Giai cười mỉa mai: “Tôi thấy cô không muốn đi thì đúng hơn?”
An Diệc Diệp bị cô ta nói trúng suy nghĩ, cắn chặt môi không trả lời.
Nhưng Tiêu Nhĩ Giai vừa nhìn liền phát hiện được.
Ánh mắt của cô ta xẹt qua chiếc váy trên người An Diệc Diệp.
“Cô thật sự nghĩ rằng bám víu được Khúc Chấn Sơ thì có thể trở mình làm chủ sao?”
Tiêu Nhĩ Giai vươn tay bóp mặt An Diệc Diệp, móng tay sơn đỏ chót bấm sâu vào da mặt cô.
“Vị trí bây giờ của cô là do tôi cho cô, nhưng hiện tại tôi muốn lấy lại.
Cô không thể ở nán lại dù chỉ một giây phút nào, hiểu chưa?”
An Diệc Diệp nhíu mày, đẩy cô ta ra.
“Sở dĩ tôi trở thành bộ dáng bây giờ, không phải là do cô cho tôi mà là do cô ép tôi.”
“Cô còn dám cãi lại?”
Tiêu Nhĩ Giai ngớ người.
Có lẽ cô ta luôn nghĩ An Diệc Diệp là một người yếu đuối dễ bị bắt nạt, lần đầu tiên thấy cô tỏ thái độ như vậy nên nhất thời ngây người không phản ứng kịp.
An Diệc Diệp xoa vết bóp trên mặt nói: “Dù tôi thật sự rời khỏi đây, cô nghĩ cô còn có thể làm mợ Khúc lại được sao?”
Tiêu Nhĩ Giai cau mày nhìn An Diệc Diệp.
“Cô đang uy hiếp tôi?”
“Tôi chỉ đang nói sự thật.”
Tiêu Nhĩ Giai vươn tay ra chọc vào vai An Diệc Diệp.
“Sự thật tôi mới là con gái nhà họ Tiêu, cô chẳng qua chỉ là một đứa con mồ côi không ai cần.
Cô nghĩ Khúc Chấn Sơ biết cô gạt anh ấy, anh ấy sẽ tha thứ cho cô sao?”