CHƯƠNG 280
Mặt anh tối đi, không còn gì đáng giận hơn là việc An Diệc Diệp bị bắt nạt ngay dưới mí mắt anh.
Anh đưa tay ra nâng mặt An Diệc Diệp lên, cúi đầu xuống, nhìn vào mắt cô.
“Anh là ai?”
“Khúc Chấn Sơ?” An Diệc Diệp khó hiểu, đáp.
Khúc Chấn Sơ nói: “Sai.
Anh là chồng em.
”
“Bây giờ nói anh nghe, là ai làm?”
An Diệc Diệp miễn cưỡng cười.
“Thật sự không có ai cả.
Đều là do em không cẩn thận, anh muốn đánh thì cứ đánh em là được.
”
Khúc Chấn Sơ nhíu mày, hiển nhiên không tin lời An Diệc Diệp nói.
“Được, là em tự nói đấy.
”
Anh thu tay lại bế An Diệc Diệp lên, tách chân cô ra, bế cô trước ngực như đang bế một đứa bé.
Hai tay đỡ mông cô, đi về phía trước.
An Diệc Diệp sợ hãi biến sắc, tư thế quá mức thân mật này khiến cô đỏ ửng mặt, giãy giụa đòi xuống.
“Khúc Chấn Sơ, anh muốn làm gì?”
Khúc Chấn Sơ siết chặt chân cô lại.
“Bế em về.
”
“Nhưng…”
An Diệc Diệp nhíu mày, không biết phải làm sao.
Cô động đậy như vậy khiến mắt Khúc Chấn Sơ tối đi, nhất thời không biết là đang trừng phạt An Diệc Diệp hay bản thân mình nữa.
Anh nghiến răng.
“Tốt nhất là em đừng có cử động nữa, nếu không anh sẽ đánh vào mông em.
”
An Diệc Diệp ngơ ra, vội ngẩng đầu lên, thấy Khúc Chấn Sơ nhìn cô, ánh mắt sáng rực, cô sợ hãi vươn tay che đi đôi mắt của anh.
“Đừng nhìn em như vậy.
”
Tay cô vừa vặn chặn trước mặt Khúc Chấn Sơ.
Vừa nói xong, cô đã đã cảm thấy cổ tay mình ngưa ngứa, như là bị người ta liếm, cô giật mình, thu tay về như bị điện giật.
Vừa rút tay về, Khúc Chấn Sơ cười càng đắc ý hơn.
An Diệc Diệp nhìn xung quanh, tuy đây vẫn là khu vực thuộc về nhà họ Nguyễn, nhưng không biết liệu những người trong buổi tiệc có đột ngột bước ra đây hay không.
Nếu nhìn thấy bọn họ thế này thì xong đời rồi.
“Anh mau thả em xuống.
”
Khúc Chấn Sơ ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt tràn đầy ý cười.
“Hôn anh thì anh sẽ thả em xuống.
”
Sắc mặt An Diệc Diệp ửng đỏ, cô do dự một lúc lâu, cuối cùng mới cúi đầu, chạm nhẹ lên môi anh.
Lúc đang chuẩn bị rút quân, Khúc Chấn Sơ đột nhiên giữ gáy cô lại, tiến lên phía trước, hôn sâu hơn.
Khúc Chấn Sơ hôn cô say sưa, đến khi cô thấy có chút choáng váng, anh mới chịu buông ra.
“Nhóc ngoan, đừng cử động, anh đưa em lên xe.
”
An Diệc Diệp nằm trên vai anh, nhắm mắt không nói gì.
Khúc Chấn Sơ cười khẽ, ôm cô từ từ đi về phía xe.