CHƯƠNG 321
Một ánh mắt như hàng vạn năm.
An Diệc Diệp ngơ ra, cô không ngờ mình lại gặp Khúc Chấn Sơ trong tình huống như vậy.
Tại sao anh lại đi ra từ cô nhi viện?
Hơn nữa dáng vẻ của anh, như là vừa bị thiêu vậy…
Ánh mắt Khúc Chấn Sơ nhìn An Diệc Diệp không rời, không chút dao động.
Đám người dần dần nhường ra một con đường.
An Diệc Diệp sắc mặt trắng bệch bước tới.
Sắc mặt trở nên càng lạnh lùng hơn.
An Diệc Diệp vội xuống khỏi người Mai Ấn Cầm, sợ anh sẽ tức giận.
“Khúc Chấn Sơ, em…”
Cô vừa lên tiếng thì đã bị Khúc Chấn Sơ ôm lấy.
Động tác ôm của anh rất chậm, siết tay lại từng chút một.
Giống như đang từ từ cảm nhận sự tồn tại của cô.
Cho đến khi An Diệc Diệp cảm thấy có chút đau đớn, anh cũng không chịu dừng lại.
“Em không sao là tốt rồi.
”
Anh thấp giọng nói một câu.
An Diệc Diệp nhìn cô nhi viện trước mắt, lờ mờ đoán ra được gì đó, trong lòng khẽ chấn động.
Khúc Chấn Sơ tưởng cô ở trong cô nhi viện?
Nên mới xông vào cô nhi viện tìm cô?
Khúc Chấn Sơ ôm chặt cô, giọng nói có chút yếu ớt, như là đến bây giờ vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
“Em làm anh sợ muốn chết.
”
An Diệc Diệp mấp máy môi, cuối cùng cũng chỉ có thể nói ra ba chữ.
“Em xin lỗi.
”
Khúc Chấn Sơ giống như không nghe thấy lời cô nói.
“Sau này không được như vậy nữa.
”
An Diệc Diệp đợi một lúc, thấy anh bình tĩnh lại, cô mới chậm rãi nói.
“Xin lỗi, em khiến anh lo lắng rồi.
Khúc Chấn Sơ, anh đừng giận, em không sao.
”
Nói một lúc, đối phương lại không có chút phản ứng nào.
“Khúc Chấn Sơ?”
Cô vỗ vỗ lưng anh, nhưng anh vẫn không đáp lại.
Lòng bàn tay cô chợt cảm nhận được một luồng ấm áp.
An Diệc Diệp giơ tay lên, thấy trên tay toàn là máu tươi!
Cô cúi đầu nhìn, con đường mà Khúc Chấn Sơ đi qua lúc nãy có một vệt máu thật dài!
Chân cô mềm nhũn, đỡ Khúc Chấn Sơ ngồi xuống đất.
“Khúc Chấn Sơ! Anh đừng làm em sợ!”
An Diệc Diệp hoảng loạn, trong lòng cảm thấy vô cùng sợ hãi, nước mắt chợt tuôn rơi.