CHƯƠNG 33
An Diệc Diệp có chút mất tự nhiên ngồi ở ghế sau, cả người cứng ngắc, hai bàn tay quy củ đặt trên đầu gối.
Vốn cô không thích ở chung với người như Khúc Chấn Sơ, chứ nói gì bây giờ trong xe lại quá mức yên tĩnh như vậy, đến cả hơi thở cũng không tự giác muốn thả nhẹ.
Không khí sắp đóng băng đến nơi, An Diệc Diệp khó nhịn mà nhìn ra ngoài một cái.
Từ vườn đi vào đã hơn mười phút, sao bên ngoài vẫn chỉ có đèn đường và cây cối um tùm thế?
Cô ngẩng đầu nhìn ra xa, theo chiều xe di chuyển, một toàn biệt thự màu trắng, đèn đuốc sáng trưng dần dần hiện ra sau rừng cây tươi tốt.
Đây rõ ràng là một khu vườn nhưng An Diệc Diệp nhìn ra xa, ngoài một toà trước mắt thì không thấy bất kỳ biệt thự nào nữa.
Hơn nữa vừa nãy từ ngoài đi vào lâu như vậy, khu vườn này có diện tích rộng đến king ngạc.
Nhà họ Khúc ở thành phố H, chỉ cần vừa nhắc đến tên, dù là người ở nước ngoài cũng nghe nhiều nên quen, từ hơn mười năm trước, Nhà họ Khúc đã có địa vị hết sức quan trọng trong giới kinh doanh.
Nhưng sự thống trị có thành tựu chân chính bắt đầu xuất hiện từ khi Khúc Chấn Sơ lên nắm quyền.
Trước đây An Diệc Diệp chỉ biết đi học và đi làm thuê nên cũng không biết được nhiều điều.
Dù Khúc Chấn Sơ luôn nhắm mắt nghỉ ngơi nhưng tinh lực lại luôn đặt lên người cô gái bên cạnh này.
Ban đầu cô còn dè dặt cẩn thận, Khúc Chấn Sơ hoài nghi giây tiếp theo có phải cô sẽ sợ hãi đến phát run không, nhưng vừa nhìn thấy toà nhà của Nhà họ Khúc bên ngoài cửa sổ cô lại nhìn đến ngơ ngác, hơn nữa còn nhìn chằm chằm không di chuyển.
Khúc Chấn Sơ nhìn ra bên ngoài một cái.
Lâu đài cổ của anh tốt hơn ngàn vạn lần so với nhà cũ trước mắt này, cô chỉ cần lấy vài món đồ cổ trước đó ra là có thể mua được cả toà, trước đây sao không thấy cô để lộ ra vẻ mặt này?
Thích danh tiếng Nhà họ Khúc đến vậy?
Xe chậm rãi dừng lại, An Diệc Diệp vội vàng thu lại ánh mắt.
Cửa xe mở ra, Khúc Chấn Sơ xuống trước.
“Cậu chủ.
”
Người gác cửa đứng bên ngoài, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng nhưng không khiến người ta chán ghét, đứng bên cạnh yên lặng chờ.
An Diệc Diệp hít sâu một hơi, làm dịu đi cảm xúc căng thẳng mới xuống xe.
Vừa đặt chân xuống, một bàn tay đã đưa ra giữ lấy cô.
An Diệc Diệp ngẩng đầu, thấy khoé miệng Khúc Chấn Sơ hơi nhếch lên, lộ ra một vẻ mặt cười như không cười.
Vẻ mặt này nếu là người khác làm chắc hẳn sẽ ôn nhu nhưng cô lại mẫn cảm phát hiện, từ khi đến đây, cảm xúc Khúc Chấn Sơ trở nên rất không tốt, khí thế trên người càng thêm sắc bén.
An Diệc Diệp căng thẳng đến mức lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi, thuận theo động tác của anh xuống xe.
Sắc trời đã tối, hai người đến hơi muộn, bước lên vài bậc thang rồi đẩy cửa đi vào.
Trong phòng khách, người Nhà họ Khúc đang tốp năm tốp ba tập hợp một chỗ nói chuyện phiếm, ăn uống linh đình, trao đổi những tin tức mới cập nhật gần đây.
Đại đa số hợp đồng làm ăn đều quyết định trong những trường hợp như này.