CHƯƠNG 334
Anh nhìn cô với vẻ mặt chắc chắn, hoàn toàn coi Khúc Kiều và Thẩm Thanh Chiêu như không khí.
“Khụ khụ.
”
Khúc Kiều đột nhiên ho mấy tiếng tỏ vẻ không hài lòng, ngắt lời Khúc Chấn Sơ.
“Bất kể như thế nào, con cứ nghỉ ngơi thong thả, chuyện công ty không cần lo lắng, ba sẽ bảo Diên Nghị lo liệu cho.
”
“Đúng vậy, đúng vậy.
”
Thẩm Thanh Chiêu ở bên cạnh hùa theo: “Hai đứa vốn là anh em, giúp đỡ nhau cũng là chuyện nên làm.
”
Bà ta nói xong, Khúc Chấn Sơ lạnh nhạt nói.
“Tôi nói cần nó giúp khi nào?”
Thẩm Thanh Chiêu biến sắc, gương mặt méo mó, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại vẻ bình thường.
“Không phải mẹ lo cho con đang bị thương hay sao?”
Khúc Chấn Sơ không buồn nhìn bà ta: “Tôi đã bảo Chiết Lam thay tôi giải quyết rồi.
”
“Chiết Lam?”
Thẩm Thanh Chiêu quay sang nhìn Khúc Kiều, nhíu mày nói: “Đó chỉ là một trợ lý, sao có thể giao một công ty lớn như vậy cho người ngoài lo liệu được?”
Khúc Chấn Sơ cười khẩy.
“Theo tôi thấy, người ngoài còn đáng để tôi tin hơn một số người nào đó.
”
Thẩm Thanh Chiêu không vui, nói: “Khúc Chấn Sơ, con nói lời này là có ý gì? Con lo chúng ta nhòm ngó đến công ty sao?”
“Chẳng lẽ không phải.
”
Khúc Chấn Sơ quay qua, nhìn bọn họ.
“Tôi ở viện gần hai tuần, lúc này hai người tới.
Tôi đoán xem nào, là do hạng mục trong tay Khúc Diên Nghị lúc này đã bị tôi lấy đi mất? Hai người sốt ruột à?”
Thẩm Thanh Chiêu bị nói trúng tim đen, sắc mặt càng tệ hơn.
“Có lòng tốt giúp con quản lý công ty, con còn châm biếm chế giễu, đúng là không biết lòng tốt của người khác.
”
“Đủ rồi!”
Khúc Kiều đập mạnh cây gậy trong tay, lại quay sang nhìn Khúc Chấn Sơ nói: “Chấn Sơ, con cũng đừng nói nữa.
”
“Nếu con đã không yên tâm thì cứ nhờ người con thấy yên tâm tới mà giải quyết, ba mẹ cũng lười quản lý.
”
Nói xong, lại quay sang nhìn An Diệc Diệp đứng bên cạnh.
“Con nhớ chăm sóc tốt cho nó.
”
Nói xong thì quay người đi ra ngoài.
Thẩm Thanh Chiêu vẫn không chịu thôi, nhìn Khúc Chấn Sơ, nói: “Bỏ đi, có một số người không chịu biết tốt xấu, giống hệt mẹ vậy.
”
Lời này vừa dứt, Khúc Chấn Sơ liền quay sang.
Ánh mắt u ám, nặng nề nhìn bà ta, đè nặng như núi Thái Sơn.
Thẩm Thanh Chiêu lập tức thấy hốt hoảng, quay người đi ra ngoài.
An Diệc Diệp bước tới, đang định đóng cửa lại, không ngờ Thẩm Thanh Chiêu vẫn chưa đi.