An Diệc Diệp tựa vào cánh cửa, trái tin cô như bị bóp nghẹn, đau đến mức không tài nào thở nổi.
Chẳng trách hôm nay tâm trạng của anh lại lạ như vậy.
Chẳng trách cả tòa lâu đài này ai nấy đều thận trọng như vậy.
Khó khăn lắm Khúc Chấn Sơ mới bước ra khỏi bóng tối bao trùm trong quá khứ, khó khăn lắm anh mới buông bỏ được…
Nhưng tất cả đã bị chính tay cô hủy hoại.
Cô đã làm gì vậy chứ?
Quản gia nghe tiếng khóc nức nở vang lên phía trong phòng, ông thở dài một hơi.
“Khi nào cậu chủ quay về tôi sẽ nói với cậu chủ, nếu cậu ấy chấp nhận đến gặp cô.
”
“Cảm ơn…”
Quản gia im lặng một lúc, rồi ông quay lưng định rời khỏi nhưng lại quay về.
“Cô chủ, đừng làm cho cậu chủ phải đau khổ nữa.
”
Vào lúc đêm khuya, xe của Khúc Chấn Sơ dừng trước lâu đài cổ.
Tài xế sợ sệt ngồi im, hai mắt mở to không dám chớp, chẳng dám nhìn Khúc Chấn Sơ đang ngồi phía sau dù chỉ một lần.
Từ hôm qua trở đi, cậu chủ cứ như biến thành một người khác vậy.
Trở nên lạnh lùng tàn nhẫn hơn cả lúc trước.
Chỉ cần nhìn thoáng qua là đã đủ để khiến người ta sợ mất vía rồi.
Khuôn mặt của Khúc Chấn Sơ lạnh tanh, anh vừa bước xuống xe thì quản gia đã bước đến trước mặt.
Ông cẩn thận quan sát vẻ mặt của anh, lạnh lùng không chút cảm xúc.
Quản gia lại nhớ đến từng tiếng khóc nức nở của An Diệc Diệp vang lên sau cánh cửa, ông kiên trì bước về phía trước.
“Cậu chủ, cô chủ…”
Ông vừa mở miệng thì Khúc Chấn Sơ liền dừng bước, bầu không khí quanh anh như đông đặc lại.
Quản gia rùng mình, ông dè dặt nói: “Cô ấy bảo muốn gặp cậu.
”
“Tôi không muốn gặp cô ta.
”
Dứt lời anh liền bước vội vào trong.
Quản gia cau mày đứng yên tại đó.
Không phải ông không giúp, mà thật sự là không thể giúp được.
An Diệc Diệp vẫn đứng trước cửa sổ, cô trông thấy xe của Khúc Chấn Sơ đã trở về, chờ đợi anh đến tìm mình.
Nhưng rồi một tiếng, hai tiếng trôi qua…
Không hề có một tiếng động vang lên.
“Đến cả việc gặp em mà anh cũng không muốn sao?”
An Diệc Diệp cười khổ, đoạn cô ngồi xuống.
Đêm dần khuya.
Khúc Chấn Sơ vẫn đang ngồi trong phòng làm việc, anh thậm chí còn chẳng dám nghỉ ngơi.
.