CHƯƠNG 4
“Mợ chủ, xin quay lại” Tay của An Diệc Diệp đều đang run rẩy.
Cô khẽ cắn môi, ra vẻ bình tĩnh nói: “Cậu chủ của các người bảo tôi ra ngoài lấy đồ giúp anh ta”
Hai vệ sĩ mắt điếc tai ngờ, dáng người cao lớn chặn lại trước cửa.
“Anh ta, anh ta thật sự bảo tôi ra ngoài giúp anh ta.” “Giúp tôi cái gì?”
Giọng nói của ác ma đột nhiên vang lên ở sau lưng.
Cả người An Diệc Diệp run rẩy! Sau đó tay đã bị nắm lấy kéo về phía sau! Cả người cô đều ngã về phía sau, đụng vào lòng người đàn ông, hơi thở bá đạo của người đàn ông lập tức chui vào chóp mũi.
Khúc Chấn Sơ thấy cô dàn sát vào mình, thân thể mềm mại dựa vào lòng anh, anh hơi sững lại, sau đó trong mắt lộ ra một tia chán ghét, lại nhanh chóng đẩy cô ra.
“Cô muốn đi đâu?”
An Diệc Diệp cúi đầu, cả người đều đang run rẩy, khiến cho thân thế vốn mảnh mai của cô càng gầy yếu hơn.
Tóc dài màu nâu hơi uốn cong, vì khi nãy chạy như điên mà có chút lộn xộn, xõa tung buông xuống sau người, làm tôn lên sự nhỏ nhắn của cô.
Khuôn mặt mang theo màu đỏ ửng sau khi vận động, hai mắt rũ xuống, lông mi cong vênh vừa đậm vừa dày như hai con bướm nhỏ, khiến người ta không nhịn được muốn tìm tòi…
Khúc Chấn Sơ cảm nhận được cảm giác kỳ lạ trong lòng càng tức giận hơn, giọng nói lạnh lùng như muốn đóng băng! “Cô muốn chạy?”
“Không phải, tôi.” “Cô có biết Nhà họ Khúc xử lý người không nghe lời thế nào không?” Thân thể An Diệc Diệp run rẩy, người đàn ông trước mặt giống y như ác ma vậy! Người đàn ông hơi nheo mắt lại.
“Dẫn cô ta đi, cho cô ta học ngoan ngoãn một chút.”
Hai người áo đen không biết xuất hiện từ đầu ra, trực tiếp khiêng An Diệc Diệp lên, mang cô đi về phía cuối hành lang.
“A! Đừng! Buông tôi ra!”
An Diệc Diệp hoảng sợ hét lên một tiếng, nhưng chút sức lực nhỏ bé của cô hoàn toàn không đủ chống lại hai vệ sĩ khỏe mạnh.
“Các người thật sự nhận làm người rồi! Tôi thật sự không phải Tiêu Nhĩ Giai !”
Nhưng không có một ai nghe lời giải thích của cô, hai người vệ sĩ nhìn thấy trên mặt người đàn ông bắt đầu lộ vẻ không kiên nhẫn, tăng nhanh bước chân, trực tiếp xách người vào trong phòng tối.
“Đợi đã, các người…
Hai chân cô vừa chạm đất đã vội vàng xoay người, muốn chạy ra bên ngoài.
Hai tên vệ sĩ lại ngăn cản cô.
“Cô Tiêu, hy vọng cô hiểu rõ, Ngài Khúc không thích người khác chống đối ngài ấy.”
“Không phải, tôi.” Âm!
cửa lớn bị đóng lại, mang đi một tia sáng cuối cùng.
Thân thể An Diệc Diệp run lên, âm thanh cũng im bặt.
Trong phòng tối đen như mực, giống như đặc biệt xây lên để trừng phạt người không nghe lời vậy.
An Diệc Diệp căng thẳng lùi về sau vài bước, tìm được một cái góc tường, ôm đầu gối cong mình lại, trừng to mắt, hoảng sợ nhìn khắp xung quanh.
Cải cô sợ nhất, chính là bóng tối.
Cô hoàn toàn không phải Tiêu Nhĩ Giai , cũng không quen Tiêu Nhĩ Giai gì đó, vì sao phải nhốt cố ở đây?
Người đàn ông kia muốn nhốt cố đến khi nào?
Cảm giác uất ức nồng đậm lan ra từ nơi đáy lòng, bao vây cả người cô trong nháy mắt.
“Vì sao? Vì sao phải đối xử với tôi như vậy? Chẳng lẽ đây là trừng phạt vì tôi muốn trộm giấy chứng nhận bất động sản sao?”
Trong căn phòng tối đen truyền đến tiếng khóc nức nở.
“Tôi chỉ là, muốn bảo vệ nhà của mình mà thôi mà.”