Khúc Chấn Sơ nói tiếp: “Tôi chán ngấy cô rồi, không muốn nhìn thấy cô thêm một giây nào nữa, như vậy cô đã hài lòng chưa?”
An Diệc Diệp vẫn không chịu cử động.
Khúc Chấn Sơ nhíu mày, chợt cúi người xuống, kéo An Diệc Diệp ra, ném thẳng xuống đất.
“Tôi không cần cô nữa.
”
Nói xong, anh lạnh lùng đi lên xe, không kìm lòng được mà nhìn An Diệc Diệp đang hoảng loạn, bất lực ngồi bên ngoài qua kính chiếu hậu.
Anh giẫm chân ga, lái xe rời đi.
Chiếc xe rời đi nhanh chóng.
An Diệc Diệp ngồi nguyên tại chỗ, ngơ ngác nhìn chiếc xe càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất trong tầm mắt.
Cô tưởng rằng anh sẽ quay lại.
Anh kiểm soát cô như vậy, sao có thể rời đi như thế được?
Nhưng không.
Cô nhìn ngã tư, mắt cũng không chớp lấy một cái, nhưng vẫn không thấy Khúc Chấn Sơ quay lại.
Anh thật sự không cần cô nữa rồi…
Cơ thể An Diệc Diệp khẽ lắc lư, như là đứng không vững, sắp ngã xuống.
Cô loạng choạng tiến lên phía trước vài bước, vẻ mặt thất thần, hoàn toàn không chú ý đến sự xuất hiện đột ngột của một người.
“An Diệc Diệp!”
Người đó chợt cất tiếng gọi.
An Diệc Diệp quay đầu lại, nhìn thấy một người đứng sau cô.
Đối phương đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai, rõ ràng là không muốn người khác nhận ra mình.
“Đừng nói là không nhận ra tôi nữa rồi chứ?”
Đối phương lên tiếng, giọng nói quen thuộc khiến An Diệc Diệp nhíu mày lại, đầu óc hỗn độn nhanh chóng suy nghĩ.
Đối phương nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của cô, gương mặt lại hiện lên một nụ cười.
“Sao nào? Cảm giác bị đàn ông vứt bỏ như thế nào?”
An Diệc Diệp chợt nhíu mày lại.
“Cô là… Tiêu Nhĩ Giai?”
“Chuyện ngày hôm nay là do cô làm sao?”
An Diệc Diệp kéo khẩu trang trên mặt mình xuống.
Cô ta đã trở nên tiều tụy và gầy gò hơn, quầng mắt còn thâm đen lại.
“Là tôi làm đó, nhưng thế thì có sao?”
An Diệc Diệp cảnh giác nhìn cô ta.
“Tại sao cô lại làm như vậy? Nếu cô muốn dùng tôi để uy hiếp Khúc Chấn Sơ, vậy thì có lẽ cô phải thất vọng rồi.
”
“Đương nhiên, chuyện vừa nãy cũng không phải tôi chưa nhìn thấy.
”
Tiêu Nhĩ Giai dang hai tay ra, nói: “Chỉ là một nhà họ Tiêu nhỏ bé mà thôi, mất rồi thì mất.
Tôi chỉ đang nghĩ…”.