“Để lại một cái giày ở đây, như vậy có thể nhìn ra được là do cô ta không cẩn thận ngã xuống.
”
Nói xong, cô ta ngồi xuống phía trước An Diệc Diệp, vươn tay ra muốn tháo giày của cô.
Cô ta vừa ngồi xuống, An Diệc Diệp đột nhiên giãy giụa.
Cô giẫm lên người Tiêu Nhĩ Giai, đá cô ta ngã xuống đất.
Phùng Tấn ở phía sau hoàn toàn không ngờ cô sẽ đột nhiên tỉnh dậy, nhất thời buông lỏng, khiến An Diệc Diệp nhân cơ hội quay người chạy ra ngoài.
An Diệc Diệp nhanh chóng chạy về phía trước, vừa chạy vừa tìm nơi có thể ẩn trốn.
Tiêu Nhĩ Giai bị cô đá ngã bịch xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy An Diệc Diệp đã chạy xa một đoạn rồi.
Cô ta nghiến răng, hét lên: “Mau bắt cô ta lại! Đừng để cô ta chạy mất!”
Thật ra không đợi cô ta nói xong, Phùng Tấn đã sớm đuổi theo rồi.
Tốc độ của anh ta rất nhanh, chưa đến một phút đã tiếp cận được An Diệc Diệp, cản đường cô lại.
An Diệc Diệp lùi về phía sau vài bước, lại thấy đằng sau mình cũng là một vách đá.
Phía dưới mặt biển cuộn trào, truyền đến những âm thanh rầm trời.
Lúc này Tiêu Nhĩ Giai cũng đuổi theo, cùng với Phùng Tấn chặn An Diệc Diệp bên vách đá, cản đường chạy trốn của cô.
An Diệc Diệp quay đầu lại nhìn vách đá phía sau, phía sau chân cô là hư không, một nửa người cô gần như lơ lửng ngoài vách đá.
Cô liếm môi, nhìn hai người trước mắt.
“Hai người muốn làm gì? Đừng lại đây!”
Tiêu Nhĩ Giai cười khẩy một tiếng.
“Bọn tôi muốn làm gì sao? Chẳng lẽ cô không nhìn ra à?”
Cô ta chợt tiến lên trước một bước, hài lòng nhìn cơ thể đang lắc lư của An Diệc Diệp.
“Chính cô! Chính cô đã hại tôi thành ra như vậy! Nếu không phải cô, mọi chuyện đã không xảy ra rồi!”
“Không phải cô rất thích làm mợ Khúc sao? Không phải cô cứ chiếm lấy Khúc Chấn Sơ không chịu đi sao? Vậy thì cô hãy mang theo thân phận mợ Khúc này đến địa ngục đi!”
An Diệc Diệp lại lùi về phía sau một bước, cơ thể lắc lư, suýt chút nữa rơi xuống vách đá.
Cô chợt giữ lấy một thứ, lại nhận ra trên người vẫn còn mang theo cây bút ghi âm định tặng cho Khúc Chấn Sơ lúc trước.
Cô cẩn thận lấy bút ghi âm ra, giấu ở phía sau, ấn xuống nút ghi âm.
“Tiêu Nhĩ Giai, cô đi đến bước đường này đều là do cô, không liên quan gì đến tôi hết.
”
“Là cô! Chính là do cô!”
Tiêu Nhĩ Giai kích động vung tay loạn xạ, lại tiến lên phía trước hai bước, nhưng bị Phùng Tấn đứng bên cạnh cản lại.
Ánh mắt An Diệc Diệp vô cùng bình tĩnh, cô nhìn Tiêu Nhĩ Giai đang giận dữ, chậm rãi nói.
“Lúc mới bắt đầu, là cô lựa chọn chạy trốn nên tôi mới bị ép vào nhà họ Khúc.
Sau đó cũng lại là cô không cam lòng với cuộc sống của mình, muốn giành lại Khúc Chấn Sơ.
”
“Mà bây giờ, để trả thù tôi, cô còn muốn giết tôi, muốn ngụy trang thành tôi nhảy xuống biển tự sát! Chẳng lẽ cô thật sự cho rằng sẽ không có ai phát hiện sao?”
Tiêu Nhĩ Giai cười khẩy.
.