CHƯƠNG 6
Chiết Lam há há miệng, cuối cùng vẫn không có nói gì.
Nhà họ Tiêu vì quyền thế, không tiếc hợp tác với mấy người Nhà họ Khúc ép Tổng Giám đốc Khúc kết hôn với Tiêu Nhĩ Giai, vậy thì phải chịu lửa giận của Tổng Giám đốc Khúc.
Theo điều tra của bọn họ, Tiêu Nhĩ Giai kia, ngoài mặt nhìn thì thấy là một cô gái ngoan ngoãn, nhưng ở nước ngoài khi người nhà họ Tiêu không nhìn thấy lại chơi đùa đến điên cuồng hơn bất cứ ai.
Không có gì đáng để thông cảm cả.
Người Tổng Giám đốc Khúc thích, là cô gái tên “Thiểm Thiểm” kia.
Dù sao, là cô đã làm bạn với Tổng Giám đốc Khúc vào khoảng thời gian cô đơn nhất trong cuộc đời.
Chỉ cần tìm được cô gái kia, Tiêu Nhĩ Giai trong phòng tôi sẽ không chút nể tình bị đuổi ra khỏi nhà họ Khúc .
Khúc Chấn Sơ đứng trước cửa sổ, nhẹ nhàng lắc lư rượu vang đỏ trong tay, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch.
“Tiêu Nhĩ Giai, để tôi xem thử, cô có bao nhiêu bản lĩnh!”
Căn phòng tối đen, đưa tay không thấy năm ngón.
Người đang cuộn mình trong góc lạnh đến run rẩy.
Nơi này rất tối, ngay cả vách tường cũng bị sơn màu đen.
Trên vách tường có thêm chất liệu cách âm rất tốt, khiến căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, không có một tiếng động.
Từng giây từng phút đều đang mài mòn ý chí của con người.
An Diệc Diệp cúi đầu, nhắm mắt lại, không ngừng nói chuyện an ủi mình.
“Không sợ, không sợ, Anh Sơ nói trên thế giới này không có quỷ, sẽ không có quỷ… Anh Sơ… Anh Sơ, sao anh vẫn chưa trở về?” Phòng tuyển nơi đáy lòng sụp đổ trong nháy mắt.
Cô nhỏ giọng khóc nức nở, nước mắt không ngừng rơi, giống như trút hết tất cả uất ức của mười mấy năm qua.
“Vì sao không đến tìm em? Cô nhi viện sắp bị phá dỡ rồi.
Anh Sơ…em không chờ được anh nữa rồi.
Anh đang ở đâu?” Trong căn phòng tối đen chật hẹp, chỉ có tiếng vọng lại từ tiếng khóc nhỏ vụn của cô.
An Diệc Diệp không biết mình đã khóc bao lâu, lúc tỉnh lại lần nữa, xung quanh vẫn là một mảnh tối đen.
Cô vội vàng lùi vào trong góc, mở to hai mắt hoảng sợ nhìn xung quanh.
Cơn đói tập kích vào người cô, bụng đã khuấy đảo thành một nhúm, có thể làm sụp đổ lý trí của cô bất cứ lúc nào.
Âm!
Cửa đang đóng chặt trước mắt đột nhiên bị mở ra.
Ánh sáng theo đó xông vào từ bên ngoài, chiếu sáng căn phòng chật hẹp này.
An Diệc Diệp hơi chậm chạp ngẩng đầu, tham làm nhìn những tia sáng kia.
“Hiểu rõ rồi chứ?”
Giọng nói vô tình của người đàn ông vang lên.
An Diệc Diệp nhìn qua, Khúc Chấn Sơ đứng ngược sáng, không thấy rõ cảm xúc trên mặt anh, nhưng sự lạnh lùng và tàn nhẫn trong giọng nói vẫn khiến cô hơi run rẩy.
Nếu còn phản kháng nữa, sẽ tiếp tục bị nhốt ở chỗ này!
Không muốn!
Cô sẽ chết đấy! Thật sự sẽ chết đấy!
“Hiểu rõ rồi.”
“Nói cho tôi biết cô là ai?”
“Tôi là.” Trong mắt An Diệc Diệp hiện lên chút do dự, cuối cùng nghe theo nói: “Tôi là Tiêu Nhi Giai.”
“Ha” Người đàn ông cười nhẹ một tiếng: “Cô hợp tác với Nhà họ Khúc trăm phương nghìn kể muốn trở thành Bà Khúc , là muốn lấy được lợi ích từ chỗ tôi?”
Trong lòng An Diệc Diệp có một giọng nói đang kêu gào.
Không! Không phải tôi!