CHƯƠNG 89
“Ai nói cho cô biết?”
Anh hất An Diệc Diệp sang một bên, vành mắt muốn nứt ra, trên mặt đầy lửa giận.
An Diệc Diệp vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ nhìn anh đột nhiên nổi giận, căn bản không rõ có chuyện gì xảy ra.
Sao anh lại tức giận?
“Tôi hỏi cô! Là ai nói cho cô biết cái tên đó?”
Anh cắn răng, kéo An Diệc Diệp qua, gằn giọng hỏi từng từ.
“Cô đã dùng thủ đoạn gì? Là Thẩm Thanh Chiêu, hay Khúc Diên Nghị nói? Cô cho bọn họ lợi lộc gì? Hay nói các người đã làm giao dịch gì?”
An Diệc Diệp sợ đến mức vội vàng lắc đầu.
“Tôi không… Bọn họ thật ra bảo tôi…”
“Câm miệng!”
Khúc Chấn Sơ đột nhiên cao giọng, tức giận hét lên ngắt lời cô.
Nắm tay cứng rắn của anh đấm mạnh xuống giường, phát ra một tiếng rầm.
“Cô không xứng nhắc tới cái tên này!”
Anh chợt quay đầu lại, ánh mắt sắc bén như con dao nhúng máu!
“Tôi cho cô biết.
”
Khúc Chấn Sơ bóp mặt An Diệc Diệp , trong giọng nói lộ ra sự ngoan độc.
“Cô thậm chí có muốn đóng thế cô ấy cũng không được!”
“Tôi vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng sẽ không coi trọng loại người như cô!”
Anh nghiến răng nói xong thì bỏ lại An Diệc Diệp , xoay người đi ra ngoài.
Quản gia cầm canh giải rượu vừa đi lên, suýt nữa bị Khúc Chấn Sơ đang tức giận đi ra ngoài xô ngã.
“Thưa ngài? Thưa ngài? Ngài muốn đi đâu vậy?”
Nhưng Khúc Chấn Sơ giống như nhắm mắt bịt tai, đi thẳng ra phía ngoài.
Ngoài cửa lớn vang lên tiếng đóng cửa thật mạnh, trong không khí còn vọng lại những tiếng oong oong.
Lúc này An Diệc Diệp đi ra khỏi phòng, ánh mắt hơi đờ đẫn.
Quản gia vội vàng đi tới.
“Cô Tiêu , không phải tôi bảo cô chăm sóc tốt cho ngài ấy sao? Ngài ấy làm sao vậy?”
An Diệc Diệp ngẩng đầu, nước mắt đong đầy trong viền mắt lập tức lăn xuống.
“Tôi không biết…”
Quản gia khiếp sợ nhìn cô nhưng không hỏi tiếp nữa.
An Diệc Diệp về phòng đóng cửa lại, nước mắt lại trào ra.
Cô căn bản cũng không biết vì sao Khúc Chấn Sơ lại đột nhiên tức giận như vậy?
Nhưng cô có thể có gì để uất ức chứ?
Ban đầu khi cô nhận lời thay thế Tiêu Nhĩ Giai , không phải đã nghĩ tới những tình huống này rồi sao?
Thân phận của cô là giả, tất cả đều là giả.
Cô còn có gì để hy vọng xa vời chứ?