CHƯƠNG 99
An Diệc Diệp đi theo quản gia đến nhà sau, ở ngoài cửa chờ đợi.
Vài phút sau, ông mới mang theo một chồng tài liệu cao mấy chục centimet ra ngoài.
“Cô Tiêu, đều ở đây ạ.
”
An Diệc Diệp nhìn nhìn đống tài liệu này, không nhịn được mở to mắt.
“Nhiều vậy sao?”
Quản gia nói: “Những thứ này chỉ là tài liệu của ba buổi tiệc.
Tôi làm cùng ba vị quản gia của dòng họ khác suốt hai tuần mới xong.
”
Nói xong, ông liếc mắt nhìn thoáng qua An Diệc Diệp , ý muốn nói với cô, buổi tiệc quy mô lớn như vậy, một mình cô hoàn toàn không có khả năng hoàn thành trong vòng năm ngày.
An Diệc Diệp mím chặt môi, vươn tay.
“Đưa cho tôi.
”
Quản gia thấy cô vẫn không chịu bỏ qua, chỉ đành nói: “Tôi đưa qua giúp cô.
”
An Diệc Diệp nhận lấy một ít, giảm bớt sức nặng giúp ông.
Hai người vừa về đến cửa, đã nhìn thấy Khúc Chấn Sơ và Dư Nhã Thiểm cùng đi ra ngoài.
Trên mặt Dư Nhã Thiểm mang theo nụ cười ngọt ngào, tựa trên vai Khúc Chấn Sơ.
“Em chỉ muốn chiếc xe kia thôi, không có bằng lái thì sao chứ? Em sẽ đi học nhanh thôi, nếu thật sự không được, đến lúc đó cho anh đưa em ra ngoài hóng gió.
”
Khúc Chấn Sơ bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
“Không có cách nào với em, đợi lát nữa anh bảo bọn họ lấy về.
”
“Anh Chấn Sơ , anh đối xử với em thật tốt.
”
An Diệc Diệp thấy hai người đi ra ngoài, dời mắt đi, vờ như không nhìn thấy.
Nhưng Dư Nhã Thiểm lại cố ý gọi cô lại.
“Chị Nhĩ Giai , chị có muốn đi cùng không? Nhưng mà…”
Cô ta quan sát An Diệc Diệp từ trên xuống dưới một lượt.
“Chị vẫn nên thay quần áo đi, buổi triển lãm xe bọn em đi lần này là của khách quý, người bên trong không giàu cũng quý, nếu chị mặc quần áo thế này đi…”
Dư Nhã Thiểm ra vẻ khó xử cười cười.
“Em cũng không nói quần áo của chị không đẹp, em chỉ lo sẽ làm mất mặt anh Chấn Sơ thôi.
”
Khúc Chấn Sơ quét mắt nhìn qua An Diệc Diệp , cố ý không nhìn cô.
“Nếu cô muốn đi, thì đi thay một bộ…”
“Tôi không rảnh.
”
Còn không đợi anh nói chuyện, An Diệc Diệp đã ôm tài liệu trong tay đi vào trong.
Sắc mặt Khúc Chấn Sơ cứng đờ, sự lạnh lẽo nhanh chóng bao phủ, trước giờ không cái ai dám nói chuyện với anh như vậy.
Quản gia vội vàng giải thích: “Cô Tiêu phải bận chuẩn bị chuyện tiệc mừng thọ, có lẽ tâm trạng không tốt lắm.
Dư Nhã Thiểm vốn không muốn mở miệng, hai người bọn họ ầm ĩ càng nhiều càng tốt.
Nhưng thấy quản gia cũng nói chuyện, vờ khuyên răn: “Chị Nhĩ Giai vất vả như vậy, đừng nên tức giận.
”