Tiểu Ngư khẽ run rẩy, mở hai cánh tay, ôm eo anh, cho anh ta một cái ôm yêu thương, còn kề mặt vào trog ngực ấm áp của anh, nằm úp sấp cọ xát, không dám nói lời nào.
“Mùi hương dễ chịu không?” Thiếu gia hỏi.
“Dễ chịu.
” Thực sự trả lời.
“Thích?”
“Thích.
”
“Ừm, về sau, cho phép Nhan Tiểu Ngư cô có thể tự ý ôm tôi.
” Thiếu gia lại nói.
Tiểu Ngư ừ một tiếng, ghé vào trước bộ ngực anh, ngoan ngoãn nói, “A…Nhớ rõ rồi.
”
Thiếu gia nhìn chằm chằm đầu lâu nhỏ ghé vào trong lòng anh, hài lòng cười.
Tiểu tử này, còn biết lúc nào nên đấu tranh, lúc nào nên thuận theo mới có thể không nguy hiểm đến bản thân, xem ra, anh nuôi chính là con cá có trí thông minh mà không lộ.
Thấu thiếu gia ừm một tiếng, đi tới thư phòng, lúc này Tiểu Ngư mới biết buông ra, ngoan ngoãn đứng ở một bên, cúi đầu.
Cho đến khi Thấu thiếu gia biến mất ở khúc quanh cầu thang, sau khi đi vào thư phòng, Tiểu Ngư mới yên lặng đi đến phía sau thu dọn bàn ăn, buồn rầu hỏi: “Chú An, chú cái gì cũng không có thấy, nói cho cháu biết, vừa rồi thực ra cái gì chú cũng không thấy đúng không?”
Vừa rồi cô không có tiền đồ chủ động ôm anh lại còn bộ dạng lấy lòng, thực sự là quá vứt hết mặt cảnh sát nhân dân này!
“Nhan tiểu thư, cơ thể của tôi tốt, mắt không có vấn đề, làm sao có thể không thấy được?”
Vẻ mặt chú An thành khẩn, lúc này không hiểu ngây thơ cụ rồi.
Tiểu Ngư cảm thấy xấu hổ ôm đầu, chạy nhanh trở về phòng, kiểm điểm bản thân…
An Ngôn ở phía sau lắc đầu mỉm cười, khi vừa muốn bưng bàn ăn lên đi tới phòng bếp, di động vang lên.
Chú cầm điện thoại ra, nhìn đến dãy số trên điện thoại, thân thể dừng lại, có chút khó tin, lại còn là dơ tay nhấn xuống nghe.
“Là tôi.
An Ngôn.
” Giống như thường ngày chú ấy tự giới thiệu, nói.
Đối phương, là im lặng.
Chú nắm di động, cũng là im lặng.
Chú đứng, ở quốc gia xa xôi bà ngồi trong cung đình trống trải, ai cũng không nói.
Cứ như vậy, im lặng thật lâu, thật lâu, lâu đến nỗi An Ngôn đã yên lặng nhớ kỹ hô hấp hạ xuống ít nhiều của bà, nắm chặt loa bao nhiêu lần nghĩ muốn để xuống.
Nửa giờ, một giờ, nửa giờ…
Rắc!
Điện thoại cúp!
An Ngôn nghe mang âm, cúi đầu, nhìn nhìn thời gian biểu hiện trờ chuyện hai chữ phu nhân, nhắm mặt lại, thì thầm nói nhỏ, “Khuynh Thành, thực xin lỗi…”
Bà chủ động gọi điện thoại tới, đã hiếm có, nhưng chú ngu dốt như vậy, không nói được một lời, thậm chí đến giải thích cũng không thể nói ra.
Có lễ không bao giờ, bà sẽ không lại tha thứ chính mình.
Giống như vừa rồi, không nói lại im lặng, lại cầm cự, lại vẫn còn một chút chờ mong.
Cũng không muốn đổi lấy kết quả cuối cùng vẫn chưa có thay đổi, vẫn là bà một giây dứt khoát cúp đầu bên kia điện thoại, và đau buồn.
Đột nhiên điện thoại bị cúp, Bạch Khuynh Thành sửng sốt.
Bà nhìn chằm chằm điện thoại khảm vàng xa hoa, không thể tin lại nghe một lần, quả nhiên âm thanh bị mất…
Cúp điện thoại của bà?
An Ngôn, mười mấy năm chịu mệt nhọc, cũng không tự nhủ với mình một chữ không, An Ngôn gả cho chính mình, vậy mà sẽ cúp điện thoại của Bạch nữ vương bà?
Này!
Đây quả thực không thể tha thứ!
Bạch Khuynh Thành cắn môi giận dữ, lại giơ tay tiếp tục cắn, mang theo tức giận ngập trời, thề phải nói rõ ràng vấn đề.
Mà khi Bạch nữ vương điện thoại 30 giây lúc đó, bỗng nhiên giận hơn.
.