Lúc này có rất ít người ở trong quán cà phê, ngoại trừ ở trước sân khấu và mấy nhân viên phục vụ ra, chỉ có một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi với đường nét gương mặt thâm thúy ngồi ở trong góc, tay trái ông ta là quyển tạp chí, tay phải là cà phê, nhìn bộ dạng hẳn là con lai.
Tiểu Ngư không để ý lắm, sau khi cô liếc nhìn tất cả quán cà phê một vòng, nói mấy câu với Hạ Lãng, liền nhanh chóng đi đến vị trí trước cửa sổ sát đất ngồi xuống, mục đích là tính hướng nổ nhìn về phía địa điểm nổ bom - -
Quả nhiên đúng như cô suy đoán.
Ngồi ở vị trí này là góc độ tốt nhất, rõ ràng là từ nơi này có thể thu vào trong đáy mắt toàn bộ cảnh tượng xảy ra khi bom nổ không sót lại một chút gì.
Bỗng nhiên trong đầu cô lại nhớ tới đôi… mắt kia, hình dáng giống mình y như đúc, thậm chí cùng có đôi mắt sáng ngời rực rỡ.
Vì sao lại ở nơi đó, thờ ơ lạnh nhạt, còn nhìn chính mình chứ?
Đứa bé gái kia là ai? Có phải quen biết mình hay không? Có liên quan gì đến vụ nổ bom lần này…
“Tiểu Tiểu Ngư, tôi mang quản lý đến cho cậu rồi này!”
Giọng của Hạ Lãng Lãng vang lên ở phía sau, Tiểu Ngư quay đầu lại nhìn, liền trông thấy quản lý quán cà phê mặc tây trang đi theo Hạ Lãng Lãng tới nơi này.
Tiểu Ngư vốn lo lắng mỗi ngày khách đến quá nhiều, bồi bàn và quản lý không thể nhớ kỹ được mỗi vị khách đến đây, nên làm như thế nào thì mới tốt đây, Hạ Lãng đã giơ một thứ lên, nhanh chóng mà chính nghĩa nói: “Xin chào, tôi là cảnh sát, ngày hôm qua xảy ra vụ bom nổ, cảnh sát cần điều tra để phá án, mong chủ cửa hàng đưa camera theo dõi từ hai giờ chiều đến ba giờ chiều ở trong quán ra đây.
”
Dứt lời, cô còn giơ tay chỉ chỉ phía đối diện có nhân viên cảnh sát đang điều tra vụ án bom nổ, mặt không đỏ hơi thở không gấp.
Quản lý dễ dàng tin tưởng ngay, vì thế nhanh chóng lấy máy tính ra đặt ở trên bàn, sau khi cung cấp hai cốc cà phê Blue Mountain miễn phí mới lui xuống.
Tiểu Ngư nhìn giấy chứng nhận cảnh sát hết chỗ để nói rồi, trách không được mấy ngày nay vẫn không tìm thấy, hóa ra là bị bạn học Hạ Tiểu Lãng trộm ở trong túi tiền rồi.
“Lãng Lãng, đây là của tôi.
” Tiểu Ngư nói nhỏ, “Vì bây giờ tôi đang bị cách chức tạm thời, không thể sử dụng tùy tiện được, cô vẫn nên trả lại cho tôi trước…”
“Không trả! Ai cũng không trả! Đây là thứ mỗi lần trước khi ngủ tôi nhất định phải xem! Ai cũng không thể cướp đi được! Trừ phi sau này Tiểu Tiểu Ngư thay thế nó ngủ với tôi…:
“…”
Nhan Tiểu Ngư im lặng.
Cô không còn muốn nhắc nhở bạn học Hạ, đây là nơi công cộng mong cô đừng quên cô là phụ nữ nữa.
Mở camera theo dõi ra, Tiểu Ngư cẩn thận quan sát.
Điều chỉnh thời gian đến hai giờ, cô nhìn chăm chú mỗi người đi vào trong quán cà phê đi đến vị trí góc này ngồi xuống, Tiểu Ngư cho rằng mình nhất định có thể tìm được người phụ nữ áo trắng thần bí đã đến kia, nhưng quan sát từ đầu đến cuối, vẫn không tìm ra được bất luận manh mối gì!
Cô dụi dụi mắt, tính toán đúng thời gian, miêu tả đại khái đặc trưng của người muốn tìm cho Hạ Lãng, hai đôi mắt bốn con mắt tiếp tục cẩn thận tìm kiếm.
Nhưng mà…
Kết quả không thay đổi.
Quá huyền ảo rồi.
Lần thứ ba, lần thứ tư, lần thứ năm… Kết quả vẫn chỉ có một, không có bất luận thay đổi gì.
Thời gian, không có điểm tạm dừng.
Fire wall, cũng không có dấu vết bị xâm nhập.
Hình ảnh từ lúc hai giờ chiều đến ba giờ chiều vẫn phù hợp với quy luật khách đến, ở giữa không bị thay đổi gì cả.
Đã nhiều lần phân tích thời gian hình ảnh video clip vụ nổ bom, chỗ ngồi trống không, chuyện này không thể nghi ngờ gì, đây tuyệt đối là bản video camera giám sát gốc.
Tiểu Ngư rất thân với một nữ đội viên trong khoa kỹ thuật internet, sau khi cô gửi đoạn video clip này cho cô, liền nhận được kết quả trả lời như vậy…
Cô mơ màng….