Bởi vì sức lực của Nam Cung Thấu rất mạnh, mặt Tiểu Ngư vùi vào trong ngực anh không thể động đậy, chỉ có thể buồn bực phản bác, “Tôi chưa từng mơ thấy anh…”
“Hả…? Vậy vì sao ở trong mơ, sẽ gọi tên của tôi chứ?” Thiếu gia không xử phạt, nhẹ nhàng vạch trần.
Tiểu Ngư nhớ tới tòa nhà công nghệ cao kia, có khả năng là bị theo dõi, ấp úng nói, “Ai gọi tên của anh chứ… Gọi tên của anh cũng không có nghĩa là mơ thấy làm chuyện kia…”
“Như vậy Nhan tiểu thư, mơ thấy cái gì vậy?”
Nam Cung Thấu nói tiếp lời của cô, một bàn tay giơ lên chạm vào gò má cô, một tay chậm rãi lướt qua khuôn mặt, cái mũi và môi mỏng của cô, “Mơ thấy tôi chạm vào nơi này, nơi này của em, hay là… Nơi này?”
Ngón tay của anh lướt qua da thịt cô, xúc cảm có chút thô ráp trêu chọc hô hấp của cô cứng lại.
Tán tỉnh, tuyệt đối là tán tỉnh.
Cao thủ, tuyệt đối là cao thủ.
Trái tim của Tiểu Ngư như bị sét đánh, chỉ cảm thấy trong vài giây ngắn ngủi, mình không khỏi nhắm hai mắt lại, sắp hòa tan dưới ngón tay anh…
“Nhan Tiểu Ngư.
”
Hơi thở ấm áp thong thả phả vào làn da, khiến người ta run rẩy một trận, giọng nói của anh thật chậm còn kéo dài, nhưng lại cứ có ma lực khiến người ta trầm luân, “Nói một câu, thích tôi sao?”
Giọng nói khàn khàn dụ dỗ như vậy, sử dụng trong hoàn cảnh như thế, cho dù là ai đều đi theo giọng nói dẫn đường của anh, chịu mê hoặc và nói theo ý anh.
Tiểu Ngư hé miệng ra, đầu mơ hồ, mềm mà vô lực nhẹ trả lời, “A… Thích… Tôi… Thích…”
Từ anh sắp nói ra, cô nghe thấy được tiếng cười nhẹ, thân thể không khỏi chấn động, nâng mắt lên nhìn người đàn ông đang ôm mình, trên gương mặt anh tràn đầy tươi cười mê hoặc.
Khiếp sợ xong, Nhan tiểu thư đẩy anh ra, cả khuôn mặt như cua chết nấu chín, toàn bộ đều đỏ bừng!
Cô vừa nói gì vậy, nói linh tinh gì thế! Nếu vừa nói ra miệng như vậy không phải là mình đồng ý với lời thổ lộ của thằng nhãi này sao? Cái tên yêu nghiệt này! Cái tên tai họa này! Quá âm hiểm rồi! Anh đã dùng vu thuật gì biến cô thành như bây giờ thế…
“Nhan tiểu thư, tôi thỉnh giáo em một vấn đề” Thấu thiếu gia bị đẩy ra cũng không tức giận, chỉ dựa lưng vào ghế ngồi, lạnh nhạt thản nhiên nói một câu, “Theo em dưới nhận thức và thói quen của người Trung Quốc, im lặng đại biểu cho cái gì?”
“Im lặng… sao?”
Anh chuyển đề tài vô cùng nhanh, nhất thời Nhan Tiểu Ngư không phản ứng kịp, dựa theo tục ngữ sau đó sẽ là, “Im lặng, đại biểu cho lặng im…”
Rất tốt.
Thấu thiếu gia cười, “Từ giờ trở đi, nợ nần giữa em và Nam Cung, toàn bộ xóa sạch.
”
Xóa sạch sao?
Ngư buồn bực, lại không hiểu vì sao đột nhiên anh không nói gì, lại rất tốt bụng bồi thường cho người gãy tay gãy chân liệt nửa người, cô bày tỏ mình hoàn toàn không theo kịp lối suy nghĩ mang tính chất nhảy vọt của thiên tài phi nhân loại này…
“Đáp án được em dùng phương thức như vậy lùi lại 24 giờ, Nhan tiểu thư vừa nói, đã trả lời tôi rồi không phải sao?”
Thiếu gia còn đang cười, kèm theo lời giải thích tri kỷ, đồng thời véo mặt cô, hôn lên môi cô một cái, nói: “Ngư ngu ngốc, đã đồng ý với tôi rồi, thì không có đường đổi ý.
”
Ngư kinh ngạc miệng mở rộng muốn nói gì đó, nhưng lại nghe thấy một câu như sấm sét giữa trời quang, “Sau này bản thiếu gia nuôi em.
”
Sau này bản thiếu gia nuôi em.
Ầm - - ầm - - ầm - - ầm - - ầm - -
Nhan tiểu thư bị sấm sét đánh, hoàn toàn thành than rồi!
Nuôi cô… Nuôi cô sao? Người này quá tự giác một chút rồi, vì sao lại cứ thích bao nuôi chứ?.