Hạ Lãng Lãng lại buồn bực.
Nhân sinh tuyệt vọng, lúc cô tràn đầy chân thành nhiệt huyết ra đường đi theo Tiểu Ngư bôn ba bể khổ, lại bị coi như vô hình, còn vô tình bị vứt bỏ, cô là người nước ngoài, không quen đường lắm, di động cũng không mang theo, trên người không có một đồng nào, hoàn toàn bị ném vào cảnh khốn khổ!
Hai tay Hạ Lãng Lãng cho vào trong túi, đi qua đi lại mấy lần cũng không nghĩ ra được cách đi tới biệt thự Nam Cung cách nơi này khá xa, hơn nữa thời tiết nóng bức, da mặt cô lại dày mang theo chứng minh thân phận cảnh sát của Nhan Tiểu Ngư quay về quán cà phê.
Trong quán cà phê vẫn không có mấy người như trước.
Lãng Lãng muốn một ly cà phê, mượn điện thoại ở quán cà phê gọi điện về biệt thự Nam Cung, để lại lời nhắn liền ngồi một mình gần người đàn ông vừa mới đọc báo giấy, chán muốn chết uống cà phê đợi.
Cuối cùng lúc này cô cũng nhìn thấy người đàn ông cũng uống xong một ly cà phê, để tạp chí trong tay xuống, lấy điện thoại ra ấn số.
“Giản, là tôi… Ừm, mọi chuyện xong rồi, em không cần lo lắng… Ha ha, đúng vậy, có vẻ như em không biết hai chữ lo lắng viết như thế nào… Bên chỗ em thế nào…”
Người đàn ông nói tiếng Tây Ban Nha, Hạ Lãng Lãng biết một chút, cho nên câu hiểu câu không.
Cô nghe người đàn ông tiếp tục nói: “Em làm việc lúc nào cũng có phương pháp khiến người ta không đoán được, Giản, em đúng là người rất cuốn hút.
”
Hình như trong điện thoại truyền đến tiếng phụ nữ cười nhẹ, Hạ Lãng Lãng không nghe rõ cô đang nói cái gì, nhưng theo tiếng cười và giọng nói lên xuống cảm thấy người này nhất định là một người phụ nữ rất có mị lực.
Không nói đến những điểm khác, nhìn người đàn ông có gương mặt ưu tú này xem, khi gọi điện thoại không che giấu một chút sùng bái và ái mộ nào, là có thể biết được người phụ nữ ở đầu bên kia điện thoại có lực hấp dẫn đến mức nào.
“Giản, tôi nguyện ý làm mọi chuyện vì em, chút việc nhỏ ấy không tính là gì” Người đàn ông dùng tiếng Tây Ban Nha vội vàng ói, cuối cùng khuôn mặt lộ ra vài phần vui mừng, “Em… Muốn đến đây sao?”
“OK, tôi chờ em.
”
Người đàn ông tắt điện thoại, không bảo người mang thêm cốc nữa, khép tờ báo lại, giống như không muốn nhìn nhiều một giây, cả khuôn mặt đều là kích động và hưng phấn.
Hạ Lãng nhìn người đàn ông cho mình ấn tượng đầu tiên là trầm ổn như vậy, lúc này lại hưng phấn đến vậy, không khỏi bắt đầu tò mò xem bộ dạng người phụ nữ sắp tới như thế nào.
Người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất, nhẹ nhàng đi qua đi lại, một lúc lên, một lúc xuống, sau khi đi đi lại lại như vậy hơn mười phút, mới bắt đầu ngồi xuống, cầm lấy tờ báo khôi phục lại bình tĩnh.
Lãng Lãng ôm hiếu kỳ trong lòng, đợi cùng với anh ta, có thể là không chịu nổi, hát một đêm hai mắt cô như có chì, quá mệt mỏi, đợi cùng người đàn ông được hơn hai mươi phút thì gục xuống bàn, vừa nhắm mắt đã ngủ thiếp đi.
@@@@@
Thời gian trôi qua hơn nửa tiếng.
Người đàn ông liếc mắt nhìn đồng hồ trên cổ tay một cái, liền nghe thấy tiếng bước chân chậm rãi truyền đến tử cầu thang đi vào đây, dần dần tới gần.
Lúc bước chân dừng lại, bỗng nhiên người đàn ông đứng dậy, quay đầu, nhanh chóng đi đến chỗ cô gái mặc quần áo đơn giản mới xuất hiện, trên mặt là vui sướng khẽ kêu lên, “Giản, em đã đến rồi.
”
“Rawson, anh giúp tôi chuyện lớn rồi.
” Người phụ nữ tươi cười vô cùng ngọt ngào, gương mặt xinh đẹp, sạch sẽ, nói, “Cảm ơn anh.
”
Người đàn ông được xưng là Rawson nghe cô ta cảm ơn như vậy, mừng rỡ như điên, “Giản, tôi nguyện ý làm mọi chuyện vì em, em có biết không.
”
“Để cảm ơn, cà phê để tôi mời anh.
”
Cô gái mỉm cười, đi đến chỗ tính tiền, khi nói chuyện, khóe miệng vẫn khẽ cong lên nụ cười nhẹ nhàng chưa bao giờ biến mất, rõ ràng đôi mắt vô cùng trong vắt, nhưng không hiểu sao mang theo thâm trầm không dễ nhìn ra.
Rawson gật đầu, đi theo cô gái đến chỗ cầu thang - -.