Nhan Tiểu Ngư giật mình, thầm nghĩ, chẳng lẽ Nam Cung Thấu đọc được suy nghĩ của người khác, anh ta đọc được suy nghĩ của mình, hiểu được mình không muốn ngồi chung xe với anh ta nên mới bảo cô xuống xe đi mua thức ăn?
Ah, thật mà khó để hiểu được lòng người, nhưng mà không còn cách nào khác cô phải nghe theo!
Nhan Tiểu Ngư gật đầu mạnh, vội vàng nói với Nam Cung Thấu: “Được , vậy anh chờ một chút, tôi đi mua đồ ăn tối.”
Dứt lời, liền mở cửa xe nhảy xuống, đi vào trong siêu thị.
Chân đang chuẩn bị bước đi, lại nghe được phía sau có tiếng đóng cửa xe mạnh mẽ, Nam Cung Thấu một thân tây trang được cắt may tỉ mỉ, cao quý, anh tuấn phong thái bất phàm, cũng bước xuống theo.
Gì đây...anh...anh..anh ta , xuống xe làm gì ?
“Đi thôi.”
Nam Cung Thấu đi tới phía sau cô, thấp giọng nói, xong liền đi vào siêu thị .
Cơ thể Nhan Tiểu Ngư chấn động, các tế bào trên cơ thể như dựng đứng hết lên, khẩn trương , vội vàng chạy theo phía sau Nam Cung Thấu, thận trọng nói: “Nam Cung Tiên Sinh, thật...thật ra thì, tôi có thể tự đi mua được.
.
.
.
.
.”
“Hửm?” Nam Cung Tiên Sinh mí mắt rủ xuống, lười biếng nhìn chằm chằm Nhan Tiểu Ngư đang khẩn trương , không nhanh không chậm hỏi, “Thế nào, cô biết tôi muốn ăn gì?”
Tôi cũng không phải là giun đũa trong bụng anh , có thể biết anh muốn gì sao? Hơn nữa, anh nói cho tôi biết là được rồi còn gì! cần gì phải nói như vậy, còn tự mình xuống xe đi theo….!
Nhan Tiểu Ngư trong lòng thầm oán, không dám nói ra suy nghĩ trong lòng mình, thức thời im lặng là thượng sách.
Hai người tiến vào khu mua sắm, Nhan Tiểu Ngư lại lấy cái giỏ mua đồ, đi trước dẫn đường, chạy tới thẳng quầy đồ ăn mua chút đồ ăn.
Cô cho là Nam Cung Thấu thích sạch sẽ thêm tính cách cao quý , tất nhiên là không chịu nổi khu vực siêu thị có mùi vị rau dưa quê mùa, nhìn thấy sẽ chán ghét mà bỏ đi.
Nhưng mà cô sai rồi trong lúc cô đang chọn đồ ăn thì Nam Cung Thấu ở bên cũng lựa chọn đồ.
“Nhan Tiểu Ngư, Canh cá cần chọn đầu cá tươi ngon, như vậy nước canh mới ngọt.”
“Nhan Tiểu Ngư, cần tây cần chọn cọng dài, tươi xanh như vậy ăn mới giòn.”
“Nhan Tiểu Ngư, cà chua chọn quả vừa chín tới, cuống còn có màu xanh nhạt như vậy mới tươi.”
“Nhan Tiểu Ngư, chọn trái cây phải nhìn vào vỏ có độ tươi, da căng bóng, cuống còn tươi như thế mới xác định được quả nào ngon.”
Nhan Tiểu Ngư hoàn toàn đơ người.
Vị thiếu gia này có phải là chuyên gia thực phẩm không vậy? Cái gì cũng biết? Biết nấu cơm còn chưa tính, còn biết cách mua thức ăn, lựa đồ ăn? Còn cái gì anh ta không biết nữa không?.