Nhan Tiểu Ngư đi qua xe đẩy, đứng nhìn đủ loại rau củ trong quầy hàng, hai người đứng chung một chỗ lựa đồ ăn vô tình thu hút ánh nhìn của mấy người bán hàng, ánh mắt của mấy bà cô đổ dồn nhìn về phía Nam Cung Thấu...ánh mắt sùng bái, làm cho cô có cảm giác mình đang đi bên cạnh một người đàn ông kiệt xuất khiến tim lại đập cuồng loạn không ngừng, là chuyện gì xảy ra a!
“Đi, về nhà.”
Sau khi mua đủ đồ, Nam Cung Thấu xoa xoa đầu cô nói,dứt lời liền bình thản xoay người, cả người anh ta như được chiếu sáng lấp lánh chậm rãi bước đi, đi ra khỏi đám người, cực kì chói mắt.
Nhan Tiểu Ngư chớp mắt, mắt cô có phải có vấn đề rồi không?
Tự dưng bị Nam Cung Thấu xoa đầu như vậy khiến Nhan Tiểu Ngư đỏ mặt, cô cũng không phải là thú cưng của anh ta, tự dưng xoa đầu cô là sao.
Lúc này, Nam Cung Thấu đã đi ra khỏi siêu thị, ngồi lên xe chờ.
Nhan Tiểu Ngư cũng vội xách đồ bỏ vào xe, đi nhanh lên trước, leo lên xe ôm ngực thở hồng hộc.
“Thế nào, không thoải mái?” Nam Cung Thấu ngồi bên cạnh bình thản.
“Không có.
.
.
.
.
.” Nhan Tiểu Ngư khoát tay, đang thở gấp, ngẩng đầu lên đúng lúc đụng phải một đôi mắt tĩnh mịch , cảm nhận được một hơi thở trầm thấp đang dần tiến lại gần mình.
“Anh.
.
.
.
.
.
Làm gì vậy.
.
.
.
.
.”
“Giúp cô.”
Lần thứ N cưỡng hôn.
Nhan Tiểu Ngư tức giận, giãy giụa, Nam Cung Thấu lại ôm chặt lấy cô, sao anh ta lại hôn ở bên trong xe, nhưng mà nhờ nụ hôn của anh ta ,quả thật cũng khiến hơi thở của cô bình ổn lại hơn, không còn thở gấp nữa.
Chuyện thở gấp này có thể dùng cách hôn để chữa khỏi sao?
Nam Cung Thấu dường như nhất hài lòng còn có chút thỏa mãn, cuối cùng trước khi kết thúc nụ hôn còn khẽ liếm lấy cánh môi của Nhan Tiểu Ngư hai cái mới rời đi,chậm rãi buông cô ra, mặt bình tĩnh hỏi “Bữa tối, muốn ăn cái gì?”
Nhan Tiểu Ngư cả khuôn mặt đỏ lên, nghĩ tới mới vừa rồi bị Nam Cung Thấu hôn mãnh liệt như vậy, không khỏi liếc mắt nhìn Nam Cung Thấu một cái, nhìn cái người vừa hôn mình xong lại tỏ vẻ bình thản như không có chuyện gì, vừa tức giận vừa lúng túng nói : “ Dù sao Nam Cung Tiên Sinh từ trước đến giờ đều tự làm theo ý mình, làm việc chưa bao giờ cần hỏi ý kiến, mua nhiều đồ ăn như vậy, chắc anh ăn rất được, lại biết cách lựa đồ như vậy, thì bây giờ anh ăn cái gì thì tôi ăn cái đó”.
“.
.
.
.
.
.
À?” Nam Cung Thấu trầm ngâm một tiếng,ánh mắt thâm thúy hỏi ngược lại, “Muốn ăn cô, thế nào, vậy cô cũng muốn ăn tôi?”
Người đàn ông này...? Sao lại trắng trợn như thế chứ?
Nhan Tiểu Ngư che mặt, buồn bực ———
Có người đàn ông này là bạn trai thật sự là nguy hiểm có ngày bị trụy tim cũng không hay.
Nhan Tiểu Ngư mặc dù từng tưởng tượng qua cảnh Nam Cung Thấy tay cầm xẻng nấu ăn, đứng trong bếp vùng vẫy tay cầm chảo, tay cầm xẻng như một đầu bếp thực thụ, nhưng cũng chỉ là tưởng tượng, nhưng mà tối nay không cần tưởng tượng nữa rồi, có thể thấy tận mắt thiếu gia đang loay hoay trong bếp nấu cơm.
Nam Cung Thấu đổi một bộ quần áo đơn giản mặc ở nhà, chiếc áo trắng đơn giản, quần dài màu xám tro, tuy chỉ là bộ quần áo đơn giản không sang trọng như những bộ tây trang hắn hay mặc nhưng vẫn đủ tôn lên phong thái cao quý không hề tỳ vết, ánh mắt bình tĩnh nấu ăn càng làm tôn lên khuôn mặt anh tuấn mà nghiêm túc tập trung.
.