Nhan Tiểu Ngư ở bên cạnh rửa rau , lơ đãng thoáng nhìn qua người đàn ông bên cạnh, liền bị bộ dáng của Nam Cung Thấu thu hút, nhìn ngây người một lúc lâu.
Lúc nấu ăn khuôn mặt bình tĩnh, nghiêm túc nấu ăn, lúc xử lý chuyện nhà dịu dàng, cẩn thận tỉ mỉ.
Người đàn ông như thế này thực sự là quá hấp dẫn đối với một người phụ nữ, dù Nhan Tiểu Ngư đối với đàn ông rất để ý từng chi tiết nhưng bây giờ cô đang thật sự bị phong thái của Nam Cung Thấu quyến rũ rồi.
“Nhan Tiểu Ngư” , Nam Cung Thấu đang nêm gia vị, không lạnh không nhạt nhắc nhở, “Lau nước miếng của cô đi.”
Nhan Tiểu Ngư bị Nam Cung Thấu nhắc nhở biết mình đã thất thố, nhanh trí đối phó lại, lập tức liếc mắt, nhanh mồm nói “ Đây là cách rửa rau mới, anh không biết nước miếng có tính sát trùng sao? sẽ giúp rau sạch hơn.”
Nam Cung Thấu nghiêng đầu, liếc mắt nhìn cô một cái, hiển nhiên là bị cách rửa rau của cô làm cho ghê tởm.
Nam Cung Thấu không nói gì, đi lên phía trước, lấy rau từ bồn Nhan Tiểu Ngư đang rửa đặt lên thớt, ngón tay thon dài cầm dao một cách chuyên nghiệp, không nhanh không chậm chuyên nghiệp cắt rau thành khúc ngắn....
Lực cắt chuẩn xác, cách thức chuyên nghiệp, phong thái ưu nhã, cắt nhát nào ra nhát đó đều nhau, tuyệt đối không tìm được bất kỳ tỳ vết nào.
Nhan Tiểu Ngư ngạc nhiên, anh ta có phải là đầu bếp chuyên nghiệp không vậy? Người đàn ông này anh tuấn, đẹp trai, giàu có, tài giỏi lại còn nấu ăn ngon, anh ta không định chừa cho người khác một chút gì đó sao trời?
Trong bếp có lắp đặt thiết bị hút khói mùi dầu mỡ, vì vậy bầu không khí trong bếp vẫn rất trong lành, trong không khí chỉ còn nhàn nhàn hương vị người đàn ông, Nam Cung Thấu đứng đó động tác vô cùng thành thục, ngay cả phong thái nấu ăn cũng khó ai sánh bằng...!Nhan Tiểu Ngư hiện tại mới biết rõ được ý nghĩa của hai từ ‘ thưởng thức’.
Cô thầm nghĩ, đây mới chính là chân chính thưởng thức cuộc sống.
Nhan Tiểu Ngư ngẩn người trong chốc lát, thì Nam Cung Thấu đã nấu xong toàn bộ bữa tối.
Anh rửa tay, trong lúc Nhan Tiểu Ngư đang ngây ngẩn khiếp sợ vì hành động nấu ăn của mình ngày hôm nay, khuôn mặt nhỏ nhắn đang mắt chữ A mồm chữ O, Nam Cung Thấu bình thản tay đút túi quần kiêu ngạo đi ra ngoài.
Sau khi Nam Cung Thấu đi ra khỏi bếp Nhan Tiểu Ngư mới hoàn hồn, sau khi kịp phản ứng lại mọi chuyện mới nhận ra lúc nãy dường như bản thân mình bị anh ta khinh bỉ.
Bữa tối, bốn mặn một canh được bưng ra bàn ăn.
Nam Cung Thấu đã tắm rửa sạch sẽ, lai thay một bộ quần áo đơn giản khác một bên dùng bữa một bên mở một cuộc họp ngắn nghe cấp dưới báo cáo lại mọi chuyện, chỉ huy đưa ra nhiệm vụ rồi lại chỉ đạo mọi người.
Ngày thường ở bên Nam Cung Thấu cũng không như vậy, đều là ngồi cách anh ta rất xa, ngồi gần chú An Ngôn nhưng hôm nay hoàn toàn ngược lại.
Cô ngồi nhìn bàn đối diện xa xôi, mỉm cười ngồi ăn canh, ánh mắt yếu ớt nhìn chú An Ngôn, nội tâm giãy giụa điên cuồng gào thét, chú An, thế giới bên này thật nguy hiểm , dẫn tôi đi đi, dẫn tôi trở về có được hay không?
“Thiếu gia, hai người cứ từ từ dùng bữa.”
Chú An thấy Nhan Tiểu Ngư nháy nháy mắt với mình có vẻ như mọi chuyện đều ổn, mới yên tâm, như hiểu nét mặt của.
Nhan Tiểu Ngư là như thế nào, ngay sau đó vội đứng lên, hướng Nam Cung Thấu nói những lời này, rồi vội lui xuống.
Lúc chuẩn bị rời đi còn nhìn lại Nhan Tiểu Ngư ra dấu Ok rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Nhan tiểu thư cô và thiếu gia cứ yên tâm thoải mái dùng bữa với nhau đi, Lãng Lãng và toàn bộ người làm ta đã dặn dò rồi sẽ không có ai quấy rầy hai người đâu.
Chú An biến mất, Nhan Tiểu Ngư nhìn bóng lưng ông ta, chợt cảm thấy thế giới xung quang tối đen như mực —— chú An a, ông hoàn toàn hiểu lầm ý tôi rồi, thật không hiểu phụ nữ gì cả, sau này ai làm vợ của ông sẽ rất cực khổ cho mà coi.
.