Màn đêm buông xuống thì Nhan Tiểu Ngư thêm phần đề phòng nhưng may mắn hôm nay cũng chỉ bị Nam Cung Thấu ép buộc ăn bữa cơm kia xong ngoài ra thì cũng không có phát sinh thêm chuyện gì nữa, nên tâm trạng cô cũng thong thả hơn.
Cô vừa tắm xong thì Giang Phàm gọi điện thoại tới, giọng nói vẫn là cực kỳ nặng nề, lo âu .
“ Tiểu Ngư, Duy An vẫn giữ im lặng không chịu nói gì, con bé không thừa nhận cũng không phủ nhận, hiện tại, điều tra viên cũng đang rất đau đầu.
Tiểu Ngư, em nhanh chóng mời luật sư tới đây, nói thật, anh cũng vậy, anh không tin Duy An gϊếŧ người, hi vọng ngày mai em có thể tới nói chuyện với con bé , làm chút công tác tư tưởng, để cho con bé phối hợp với cảnh sát điều tra, điều này là có lợi với con bé.”
Nhan Tiểu Ngư gật đầu nói đã mời được luật sư, ngày mai sẽ sớm đến đồn cảnh sát nói chuyện với Duy An, sau đó nói mấy câu với Giang Phàm rồi cúp điện thoại.
Bóng đêm lạnh lẽo đang bao trùm mọi thứ.
Lúc này, Nhan Tiểu Ngư mặc đồ ngủ, ngồi một mình ở trên giường, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, cô chợt thấy có chút khó ngủ, có chút mệt mỏi, nhức đầu.
Cô đi chân không xuống giường,kéo màn cửa sổ ra, đứng trước cửa sổ to lớn, nâng tay mở cửa sổ ra, hai tay khẽ ôm lấy nhau nhìn về phía xa xa đối diện....
Đối diện, như có người đang nhìn cô, vừa như chỉ có một màn đêm đen tối, cùng hoa cỏ và côn trùng kêu vang.
Bóng đêm mĩ lệ lạnh lẽo như băng, hắc ám mê ly mông lung lòng người , chỉ có trong ý thức đôi mắt kia sáng chói giữa đêm đen.
Nhan Tiểu Ngư đối với cảm giác này có chút quen thuộc lại có chút xa lạ....Quen thuộc vì dường như có rất nhiều lần trong bóng đêm cô chăm chú lắng nghe nhìn chỗ hắn đi tìm.
Còn xa lạ vì dường như chính bản thân cô cũng không rõ lắm, rốt cuộc mình tìm kiếm cái gì và vì sao lại đi tìm.....
“Giản, cô ta có thể nhìn đến cô sao?” Rawson đứng ở giữa sườn núi, anh nhìn hướng về phía biệt thự Nam Cung Ngư đối diện hỏi cô gái trước mặt.
Cô gái rũ đôi mắt xinh đẹp xuống, nhỏ giọng nói: “Có thể nói trên đời này, người quan trọng đối với tôi , rất ít, nhưng Tiểu Ngư là một người trong số đó.”
Rawson mấp máy môi, đột nhiên nói một cách vững chắc, mạnh mẽ như một lời thề son sắt “Tôi không biết cô và cô ta có quan hệ gì, lại càng không cần biết dù cô ta có quan trọng như thế nào đối với cô,có vị trí như thế nào trong lòng cô, nhưng Giản, nếu như cô ta đoạt đi bất kì thứ gì của cô hoặc làm cô đau buồn, làm bất cứ chuyện gì có hại đến cô, tôi nhất định sẽ gϊếŧ cô ta.”
Cô gái không lên tiếng, lặng lẽ nhìn về phía xa, khẽ nhắm mắt, rồi đứng dậy, nói: “Đi thôi, còn có việc phải làm, lần này ra khỏi thành thời gian quá lâu rồi.”
Rawson khẽ đáp ứng rồi cầm áo khoác, khoác lên vai Jane , đi phía sau che chở cho cô ta, cùng nhau đi về phía xe.
Sáng sớm hôm sau, lúc tám giờ, tại biệt thự Nam Cung xuất hiện cặp vợ chồng luật sư trong truyền thuyết.
Nhan Tiểu Ngư gặp riêng hai người họ kể lại chi tiết vụ án và một số mạnh mối và đưa ra một số kế hoạch cho vụ án này.
“Cứ giao vụ này cho chúng tôi, cô cứ yên tâm.” Người đàn ông chắc chắn.
“ Nhan tiểu thư cứ tin tưởng chúng tôi, chỉ cần em gái cô vô tội, cho dù cô ấy nói hay không nói bất cứ điều gì thì chúng tôi cũng sẽ tìm được đầy đủ chứng cứ chứng minh cô ấy vô tội , sẽ đưa cô ấy bình an trở về.” Người phụ nữ nói.
Nhưng lời nói này rất đúng trọng tâm, cũng rất tự tin.
Nhan Tiểu Ngư nhìn qua hai vị đang ngồi trước mặt, nếu nhìn qua họ chỉ khoảng 30 tuổi nhưng qua cách họ nói chuyện, lập luận và chắc chắn, kiên định cô lập tức tin rằng họ làm việc rất chuyện nghiệp, khi hỏi tên thật của họ nhìn qua danh thiếp Nhan Tiểu Ngư thực sự kinh ngạc.
.