Người nào gây họa ai tới gánh, nhưng lấy ra làm bia đỡ đạn , nhất định phải là đàn ông mới được.
Thấu thiếu gia ừ một tiếng,ánh mắt mang theo đồng tình nhìn Hôi Miêu một cái, nói: “Chú Miêu , cháu cho người tìm danh y điều trị giúp dượng, dù sao người cũng đã có tuổi, chuyện này không cần để ý nhiều.”
Hôi Miêu chỉ có thể đứng hình, sau đó quay đầu, liếc nhìn người đem mình đẩy mình tới miệng núi lửa, thấy bà vợ của mình mặt yên tâm thoải mái mỉm cười hoàn toàn không quan tâm tới mình thì trái tim lập tức tan nát như thủy tinh rơi đầy đất.....——— cái gì ? bảo ta bất lực? hôm qua rõ ràng còn chiên đấu hăng hái như vậy?
“Chuyện điều tra như thế nào?”
Nam Cung Thấu đi tới ghế ngồi xuống rất tự nhiên đến ngồi sát Nhan Tiểu Ngư, cánh tay như một thói quen ôm lấy eo nhỏ của cô.
Bạch Miêu và Hôi Miêu đồng thới nhướng mi, nhìn Nhan Tiểu Ngư bằng ánh mắt mập mờ cười, quả là vợ chồng nụ cười lại giống nhau đến như vậy làm Nhan Tiểu Ngư muốn nổi da gà.
Rồi Nhan Tiểu Ngư lại nhìn tới bàn tay của Nam Cung Thấu đang đặt ở bên hông mình, khoảng cách của hai người bây giờ là không một kẽ hở, trong lòng cô thầm oán, anh muốn làm gì đây trước mặt có người vậy sao có thể làm hành động mờ ám này chứ.
“Đại khái đã hiểu rõ vấn đề” Bạch Miêu nói, “ Trước tiên chúng ta tới đồn cảnh sát gặp em gái Tiểu Ngư hỏi rõ một số chuyện sau đó bắt đầu tiến hành điều tra manh mối.”
Nam Cung Thấu ừ một tiếng, gật đầu, hướng Nhan Tiểu Ngư nói: “ hôm nay tôi có cuộc hẹn với đối tác, không thể đi cùng cô được, có lẽ sẽ kéo dài tới tối mới về được, có hai vị luật sư đi cùng là đủ.
Trên đường nếu có xảy ra chuyện gì phải báo cho tôi biết ngay, biết không?”
Nhan Tiểu NGư hoàn toàn không chú ý tới lời dặn dò của Nam Cung Thấu, không hề nghe thấy anh đang dặn dò cái gì, trong đầu chỉ lặp đi lặp lại một câu kia, có cuộc hẹn với đối tác không thể đi cùng, có cuộc hẹn với đối tác không thể đi cùng.....
Cuối cùng cũng thoát khỏi bể khổ, rốt cuộc cũng thoát khỏi anh ta.
Thoát rồi, thoát rồi!
Tự do ơi! ta đến đây!
“Ưhm, Nam Cung Tiên Sinh đi sớm về sớm, không phải lo cho tôi đâu.”
Nhan Tiểu Ngư làm bộ gật đầu, biểu hiện vô cùng bình tĩnh nhưng vẫn không nhịn được vui mừng cho nên ánh mắt, đôi môi cả khuôn mặt đều mang theo hạnh phúc khó tả.
Nam Cung Thấu nhìn cô , vô hình khóe miệng co quắp —
Cô gái này không thể chờ mình rời đi rồi muốn biểu hiện như thế nào thì biểu hiện sao, nghe mình rời đi lại vui vẻ không hề che dấu như thế?
Ngồi một lát rồi Nam Cung Thấu cũng rời đi, Nhan Tiểu Ngư cùng hai vị luật sư cùng nhau lên xe đến đồn cảnh sát, thấy Giang Phàm đã ở đó làm một vài thủ tục rồi cả ba đi đến phòng tiếp khách, gặp được Duy An bộ dạng mệt mỏi bẩt an, cả người tiều tụy đi rất nhiều.
Nhan Tiểu Ngư vừa thấy Duy An hai mắt sưng đỏ sắc mặt tiều tụy, trong lòng liền đau nhói xót xa, cô bước nhanh tới đối diện Duy An nắm lấy tay con bé xót xa nói: “ DUy An, chị tới thăm em.”
Nhan Duy An từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt sau cặp kính che nửa khuôn mặt vô hồn nhìn thấy Nhan Tiểu Ngư đã bắt đầu tập trung, có một chút ánh sáng và thần sắc hơn.
“Chị.
.
.
.
.
.”
Duy An khàn khàn mở miệng, từ từ đưa bàn tay run rẩy ra nắm lấy tay Nhan Tiểu Ngư.
Mà một tiếng này của Nhan DUy An làm những người canh giữ ở phòng tiếp khách lẫn bên ngoài phòng giam lẫn các nhân viên cảnh sát ở đây đều ngạc nhiên bởi vì đây là câu nói đầu tiên của Nhan Duy An mở miệng nói kể từ khi cô bước chân vào đây.
.