Nhan Tiểu Ngư bị Hôi Miêu nhìn chằm chằm bằng ánh mắt bén nhọn khiến cô có chút sợ hãi.
Bạch Miêu vỗ trán thở dài —— Hôi Miêu nhà cô chỉ cần gặp vụ kiện nào dính tới vụ điều tra là bệnh cũ sẽ tái phát, lại sẽ ra dáng như một thám tử điều tra, tập trung cao độ nhiều khi cô cũng có chút sợ bộ dáng đó của Hôi Miêu.
Sau khi về Nhan Tiểu Ngư và hai vợ chồng Bạch Miêu, Hôi Miêu cùng nhau ăn tối, rồi sau đó cô trở lại biệt thự Nam Cung ,bây giờ đã là ban đêm, lê bước chân mệt mỏi bước vào phòng khách.
Trong phòng khách ánh đèn sáng bừng , nhưng lại không có ai.
Nhan Tiểu Ngư thầm nghĩ có lẽ chú An đã ngủ rồi, còn Nam Cung Thấu thì chưa về, liền đổi giày, lê thân mệt mỏi đến ngồi xuống ghế sô pha thở dài một hơi, khẽ nâng tay lên day day huyệt thái dương suy nghĩ ngày mai có nên đi gặp Duy An nữa hay không.
Tinh...Tinh....Tinh ——!
Đột nhiên âm thanh của tiếng chuông điện thoại vang lên, Nhan Tiểu Ngư dừng động tác nhìn xem tiếng chuông ở đâu phát ra, thì thấy trước bàn rải rác mấy bản vẽ, điện thoại cũng ở gần đó rung lên từng hồi.Cô nhớ điện thoại này là của chú An hay dùng, vì vậy cô cầm điện thoại lên thì thấy số này có mã số cuộc gọi quốc tế được gọi đến từ Italy, trong lòng Nhan Tiểu NGư nghĩ có lẽ chú An để quên điện thoại ở đây, cô nghĩ nhỡ có chuyện quan trọng thì sao nên do dự nhấn nút trả lời.
Nhan Tiểu Ngư sợ là sẽ nghe được một cuộc gọi từ một băng phái xã hội đen nào đó nhưng không nghĩ vừa nhấn nút nghe liền nghe nghe được giọng nói ngọt ngào của một cô gái nhỏ từ đầu bên dây kia truyền tới “ Anh”
Anh?
Giọng cô bé này nghe ra khoảng 10 tuổi gì đó nên làm sao có thể gọi chú An là anh gì đó được? Hay là gọi nhầm số?
Nhan Tiểu Ngư ngập ngừng “Xin hỏi.
.
.
.
.
.
Em tìm ai?”
“Em tìm anh trai!” Đầu dây bên kia giọng nói ngọt ngào đáng yêu của cô bé tiếp tục vang lên mang theo vài phần ngây thơ “ anh trai em đâu rồi, cho em gặp anh của em.”
“ Người bạn nhỏ, hay là em bị lạc đường nên gọi nhầm số có phải hay không? Em nên gọi cho chú cảnh sát đó hay là bây giờ em cứ giữ điện thoại đó đừng cúp máy chị sẽ định vị vị trí giúp em sau đó nhờ người tới giúp đỡ em có được không?” Nhan Tiểu Ngư rất nghiêm túc chỉ dẫn muốn giúp đỡ cô bé.
“Em không có lạc đường, em đang tìm anh trai a!” Cô bé lặp lại lần nữa giọng như có vẻ đã mất kiên nhẫn, có chút khó chịu.
“Được rồi” Nhan Tiểu Ngư thấy cô bé cố chấp như vậy đành thỏa hiệp, thở dài nói “ Vậy bây giờ em nói cho chị biết tin tức về anh trai em đi, chị sẽ nhờ cảnh sát trợ giúp, tìm anh trai cho em.”
“anh em chính là anh a.” Cô bé lại đáp lại khẳng định một lần nữa.
Nhan Tiểu Ngư buồn bực: “Dĩ nhiên chị biết rõ anh trai em chính là anh của em, nhưng mà chị muốn hỏi anh trai em là ai?”
Cô bé nghi ngờ: “Tất cả bọn họ đều nói anh trai em chính là anh trai a, bọn họ đều biết anh trai em , tại sao chị lại không biết anh trai a?”
“Cô bé à.
.
.
.
.
.”
Nhan Tiểu NGư hết sức rối rắm, cảm thấy thật mất thời gian tại sao nãy giờ lại phí sức nói qua nói lại cùng cô bé này chứ, cô bé nói một hồi làm cô rối tung lên rồi.