Cô thầm cảm thán một tiếng, có kìm nén giải thích “ Bởi vì chị không biết anh trai em là ai dĩ nhiên là không biết anh em rồi.
Mặc dù chị là người xa lạ nhưng mà chị muốn giúp đỡ em chị tuyệt đối không nói em nói dối, nếu em đang bị lạc em không nên gọi số này để tìm anh trai mà nên gọi cho cảnh sát mới! ! ”
“Nhưng điện thoại chị cầm không phải là điện thoại của anh trai sao?” chưa đợi Nhan Tiểu Ngư nói xong cô bé bên đầu dây kia âm thanh rõ ràng đã cắt đứt lời của cô.
Gì cơ?
Điện thoại của anh con bé?
Chú An làm sao có thể có một đứa em gái nhỏ tuổi thế này được, đứa bé này còn quá nhỏ!
Nhớ tới giọng cô bé vừa nói Nhan Tiểu Ngư có chút suy nghĩ, như nghĩ ra điều gì không nhịn được có chút khó chịu, cao giọng giáo huấn “ Này!.
Chị tốt bụng có ý muốn giúp em, em rốt cuộc là bị làm sao? em căn bản không có bị lạc đường, đây có phải hoàn toàn là gọi điện thoại muốn trêu đùa đúng không? đứa trẻ này có cuộc sống đầy đủ, có phải cha mẹ thường xuyên cãi nhau không quản được em, rảnh rỗi chán ghét xã hội nên mới làm mấy loại chuyện nhàm chán này đúng không , chị nói cho em biết, lần sau còn bày ra mấy trò đùa dai như thế này chị sẽ không khách khí với em nữa đâu sẽ tra rõ địa điểm của em tới trực tiếp bắt em đấy nghe không? Còn nhỏ tuổi nên chăm lo học hành có ích cho xã hội đi đừng bày ra mấy trò con nít này nữa, nghe không?”
Đầu dây bên kia im lặng
Nhan Tiểu Ngư đối với vấn đề này phải răn dạy để cô bé có thể biết được vấn đề nghiêm trọng của vấn đề mình đã gây ra, thấy đầu dây bên kia yên lặng cô tưởng con bé sau khi bị cô mắng cho một trận đã nhận ra lỗi lầm đang im lặng suy nghĩ về nhưng lời cô nói khi nãy nhưng mà không ngờ tới cô bé này lại nhanh như vậy nhận thức được sai lầm của mình im lặng suy nghĩ nhưng mà Nhan Tiểu Ngư nhớ lại đây cũng mới chỉ là một đứa bé có lẽ còn nhỏ chưa hiểu chuyện, những lời khi naỹ mình nói có lẽ có chút nặng lời nên vội vàng nhe giọng lại chấn an: “ Thật ra những lời nãy chị nói!.
”
“A ——!”
Chợt bên kia đầu dây tiếng cô bé vang lên đầy hưng phấn và vui vẻ “Của cháu, chén pudding cam kia là của cháu, sữa nữa, cũng là của cháu, a!.
còn có kem nữa, của cháu!.
tất cả đều là của cháu”
Sau đó, như nhớ ra còn đang nói chuyện điện thoại nên vội vàng nghe điện thoại “ Em phải đi ăn, không có thời gian nói chuyện với chị nữa, nhưng mà những lời chị nói lúc nãy em sẽ chuyển đến cho anh trai , à đúng rồi bản vẽ em đã chuyển vào máy tính, nhớ nói cho anh ấy đó, cúp máy đây.
”
Dứt lời, lập tức cúp điện thoại đầu dây bên kia truyền tới tiếng tút tút!.
Nhan Tiểu Ngư suy nghĩ.
Bản vẽ? chuyển lời?
Nhưng mà tóm lại cô bé này vẫn chưa nói cho cô biết anh trai con bé là ai, làm sao mà chuyển lời chứ! Huống hồ ăn nhiều đồ ngọt như vậy không sợ sâu răng, xấu gái sao?
“Nhan tiểu thư, đã trở lại a!”
Chú An từ phía trong nhà đi tới thấy Nhan Tiểu Ngư đang ngồi ở ghế nghe điện thoại thì cười cười hỏi : “ Nhan tiểu thư đang nói chuyện điện thoại cùng ai sao?’
Nhan Tiểu Ngư đứng dậy đưa lên điện thoại di động nói : “ Không phải, chú An là vừa rồi có người gọi tới quấy rầy chú, cháu nghe điện thoại giúp chú! ”
Chú An ngạc nhiên bước đến gần thò tay vào túi áo lấy ra một chiếc điện thoại màu đen giơ lên nói : “ Điện thoại di động của tôi ở đây mà!”.