Bắt đầu ———đây nghe như là đang ra lệnh hơn là để cô tự nguyện a, chuyện gì đang xảy ra thế này, đây là chuyện người yêu nhau nên làm sao, Thấu thiếu gia....đây là yêu sao?
Nhan Tiểu Ngư hít sâu một hơi, ngồi thẳng người, nhắm hai mắt, khẽ run , cánh môi xinh đẹp nhẹ hướng tới người đàn ông đối diện khi đôi môi đến gần khoảng cách nhất định, cảm nhận được chóp mũi sắp đụng nhau thì tim cô chợt đập mạnh, lại không dám tiếp tục tiến lên phía trước.
“Tôi còn là.
.
.
.
.
.”
Vừa mở miệng, cánh môi người đàn ông quét qua.
“Còn là cái gì?” Nam Cung Thấu dừng lại, cánh môi lần nữa tiếp xúc.
“Còn chưa phải.
.
.
.
.
.
Ngô.
.
.
.
.
.”
Rốt cuộc môi đã chạm môi, tim Nhan Tiểu Ngư như không còn đập nữa.
Không dám phản ứng gì đã thấy người đàn ông tiến lên tay vịn chặt gáy cô, đoạt đi hô hấp của cô, lật người đè lên thân thể của cô, mạnh mẽ hôn xuống, lưỡi thừa dịp cô muốn hét lên vi bất ngờ mà xông vào khoang miệng, mạnh mẽ mút lấy hương vị ngọt ngào của cô ———nụ hôn này quá mạnh mẽ ,quá xâm nhập rồi.
Nhan Tiểu Ngư hé mở cánh môi, không thành thục phối hợp; Nam Cung Thấu công thành đoạt đất, mạnh mẽ cướp lấy dư vị của cô, lưỡi mạnh mẽ truy đuổi lưỡi non mềm của cô, nếm lấy hương vị trước mắt.
Nhan Tiểu Ngư không nhịn được sự bá đạo của anh, có chút khiếp đảm hôn trả lại, tay nhỏ bé nắm chặt lấy đầu vai người đàn ông , không nhịn được tựa vào trên ngực anh, nghe nhịp tim đập , dần dần mất đi hô hấp, mất tất cả ý thức, trong mắt, trong đầu, trong lòng, chỉ còn lại nụ hôn nóng bỏng, mãnh liệt này.
Ngày hôm nay không thấy, thật ra thì, là có một chút, chỉ có một chút.
.
.
.
.
.
Nhớ .
Vừa hôn xong, hai người cùng thở khẽ.
Ánh mắt Nam Cung Thấu thâm thúy, đáy mắt toát lên sự thỏa mãn mà ham muốn, nhưng lại không làm gì nữa, chỉ là ngắm nhìn cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng hồng như muốn xuyên thấu cô, làm Nhan Tiểu Ngư có chút ngượng, không nhịn được nắm lấy tay áo người đàn ông, mở miệng hít lấy không khí khôi phục hơi thở.
Cô không dám nhìn thẳng Nam Cung Thấu, lại nhớ mới vừa rồi hai người bàn luận tới chuyện kia, mới nhẹ nhàng hỏi, thanh âm có chút mềm mại, có chút nũng nịu như muốn lấy lòng “Cái đó.
.
.
.
.
.
Tôi.
.
.
.
.
.
Cũng đã chủ động hôn anh rồi, những thứ kia.
.
.
.
.
.
mấy lời nói với em gái anh lúc đó.
.
.
.
.
.
anh có thể bỏ qua rồi chứ.
.
.
.
.
.”
“Không thể” Nam Cung Thấu lạnh lùng cự tuyệt
Nhan Tiểu Ngư sững sờ, giận dữ, nhìn chằm chằm nói: “Anh lật lọng!”
Nam Cung Thấu nhướng mày, “tôi lật lọng ?”
“Anh nói sẽ đáp ứng tôi!” mặt Nhan Tiểu Ngư đỏ lên, “Anh chính là muốn chiếm tiện nghi của tôi!”
“Không sai” , Thấu thiếu gia thẳng thắn, nhẹ nhàng cười một tiếng, “Nhưng Nhan Tiểu Ngư, vậy cô và em gái tôi nói chuyện gì, nếu như cô nguyện ý có thể nói lại với tôi.”
Nhan Tiểu Ngư kinh ngạc ——— thì ra là căn bản cũng không biết! Nam Cung Thấu chỉ biết mình nhận điện thoại, như vậy đã có thể uy hiếp mình, còn làm mình chủ động hôn anh ta.
.
.
.
.
.
Cô còn phối hợp với anh ta.
.
.
.
.
Nam Cung Thấu...!thật quá âm hiểm mà.Nhan Tiểu Ngư giơ tay lên, đẩy Nam Cung Thấu ra rồi nhanh chóng đứng dậy, mặt đỏ phừng phừng không thèm quan tâm tới cái tên đáng ghét kia nữa, đứng dậy đi về phòng.
Ban đêm, Nhan Tiểu Ngư vì chuyện lúc nãy với Nam Cung Thấu mà nóng trong người cộng thêm suy nghĩ về chuyện của DUy An, liền khóa cửa lại, đi tắm rửa thay áo ngủ , không có ra ngoài khỏi phòng, ngồi ở trước bàn đọc sách, nằm ở trên ghế vô thức viết chữ vẽ tranh, trong đầu một mảnh hỗn loạn, chống cằm suy tư vụ án của Duy An.
.
.
.
.
.