Nhan Tiểu Ngư nhìn trang giấy không hề giải thích gì thêm nữa đứng yên lặng một lát rồi sau đó đột nhiên cúi người cầm lấy quyển sổ đi đến ngăn tủ yên lặng mở ra bỏ quyển sổ vào yên lặng đóng lại, rồi lại yên lặng thẳng lưng xoay người chuẩn bị đi ra ngoài cửa.
.
.
.
.
.
“ Nhan Tiểu Ngư, trước 10 giờ tôi đi ngủ, cô nhớ rõ.” âm thanh lười biếng của Nam Cung Thấu từ phía sau truyền tới “ Lúc đó tôi còn chưa thấy cô trên giường, hậu quả như thế nào chắc cô cũng biết.”
Nhan Tiểu Ngư nghe được muốn mở mồm phản kháng nhưng biết thân biết phận đành ngập mồm lại, thật không có một chút tiền đồ nào cả mà.
Bước chân đang bước dở đi ra ngoài đành tự động quay trở lại, yên lặng đi đến bên giường leo lên co lại trong góc giường ánh mắt đề phòng nhìn Nam Cung Thấu, mang vẻ bực tức.
Nam Cung Thấu cũng không có tức giận, mà là chậm rãi nhích lại gần, dùng chăn mềm mại phủ lên hai người sau đó rất tự nhiên ôm lấy hông cô, dựa cằm để lên vai Nhan Tiểu Ngư, thấp giọng nói bên tai: “nói chuyện vụ kiện một chút.”
Nhan Tiểu Ngư bị ôm, thân thể có chút cứng ngắc, nhưng vẫn là theo lời đem chuyện hôm nay ra kể hết toàn bộ, một chi tiết cũng không bỏ sót.
“Bây giờ một chút đầu mối cũng không có” Nhan Tiểu Ngư mặt mày xụ xuống “Còn không biết tiếp tục bắt đầu điều tra từ đâu nữa, ngày mai tôi muốn đi thăm Duy An lần nữa, hỏi một chút thông tin nhỡ đâu lại tìm ra được manh mối khác.....”
“Tính cách Nhan Duy An như thế nào, người khác không rõ đến cô cũng không rõ sao?”
Nam Cung Thấu vừa mới nói làm ánh mắt Nhan Tiểu Ngư càng thêm ảm đạm.
Phải, người khác có thể không biết nhưng cô biết rõ tính cách Duy An là một đứa nhỏ hết sức quật cường, có lúc kiên trì đến mức kì quái khó ai có thể phá vỡ.
Hôm đối mặt nói chuyện với Duy An, con bé đã cung cấp cho cô một số tin tức đó có thể là tiết lộ cho cô một chút tin tức rồi, nếu giờ cô có đến nữa dù hai, ba hoặc nhiều lần nữa sợ là cũng chỉ sẽ nhận lại được sự trầm mặc của con bé mà thôi.
Nhan Tiểu Ngư lẳng lặng thở dài, không có trả lời, đôi tay vẫn có chút lạnh như băng.
Nam Cung Thấu không chỉ thông minh , kinh nghiệm thương trường cũng là hạng nhất, sự nhạy bén cô khó mà sánh kịp, đôi tay lạnh của Nhan Tiểu Ngư chợt được một bàn tay to lớn ấm áp bao phủ lấy, cánh tay vòng qua eo cô nắm chặt lấy đôi tay lạnh lẽo, đem đôi tay nhỏ bé bao phủ trong bàn tay rộng lớn.
Thật to, lòng bàn tay thật ấm áp.
Tim Nhan Tiểu Ngư run lên.
Từ nhỏ đến lớn, tính cô độc lập , thích làm đủ thứ chuyện không thích dựa vào người khác, cũng là không giống như bây giờ, cảm thấy được tựa vào một lồng ngực rộng lớn và ấm áp như vậy thật tốt, bị bàn tay ấm áp bao phủ lấy, giống như được an ủi, được quan tâm , khích lệ, cảm giác thật tốt.
Nếu như, người đàn ông này có thể bình thường một chút như những người đàn ông bình thường khác.
.
.
.
.
Như vậy, cô nhất định sẽ không do dự mà thích anh ta nhưng anh ta lại chính là Nam Cung Thấu.......một người đàn ông phi phàm.........
“Ngô Viễn Thanh.”
Nam Cung Thấu ngửi mùi hương trên tóc cô, nhàn nhạt nói : “ Đây là người mà cô nên hướng tới.”.