Tiêu Nhã cúi thấp đầu, ủ rũ nói: “đây là chuyện cá nhân của tôi, không liên quan đến vụ án này.
.
.
.
.
.”
“Có lẽ cô Tiêu không liên quan đến vụ án” Hôi Miêu nãy giờ trầm mặc không nói gì, để ly cà phê xuống chỉ về phía tòa nhà cao ốc Ngô thị phía trước, rồi lại nhìn về chiếc xe thể thao màu đen đang đậu ở một góc không xa ,khóe miệng hơi cong : “ vậy người kia chắc cũng không nhất định liên quan tới cô Tiêu đâu nhỉ?”
Tiêu Nhã sắc mặt trắng bệch, nhìn chiếc xe thể thao màu đen kia rồi nhìn thấy biển số xe, môi mỏng đột nhiên bắt đầu lay động, mím chặt lại “Hắn, hắn.
.
.
.
.
.”
“Tôi đi bắt người ——!”
Hạ Lãng nhanh như chớp làm vẻ khoái chí nhảy qua bàn không đợi ai kịp ngăn cản, liền lao ra về hướng về phía chiếc xe thể thao màu đen kia đang đậu.
Nhưng mà chủ nhân chiếc xe màu đen kia dường như rất cảnh giác, giây phút Hạ LÃng đang lao về phía chiếc xe đã nhanh chóng khởi động xe, dùng tốc độ cực nhanh nhấn ga lao vút đi.
Hạ Lãng Lãng tức giận dậm chân, Tiêu Nhã là lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Miêu không có ý tứ làm khó Tiêu Nhã , ghi chép chép một vài thông tin được cung cấp từ Tiêu Nhã rồi để cô ta đi về.
Hạ Lãng nhìn Tiêu Nhã vội vã rời đi nghi hoặc không hiểu, “Mặc dù không có chứng cứ gì, nhưng không thể cứ như vậy để cho cô ta đi nha? Còn chưa hỏi ra được chủ nhân của chiếc xe thể thao kia là ai!”
“Hỏi không bằng tự đi điều tra” , Bạch Miêu cười nhẹ một tiếng, ngón tay nhanh chóng ở trên bàn phím bay múa như rồng uốn phượng bay, chưa đến năm giây gõ lạch cạch, một tiếng gõ Enter, thông tin về toàn bộ chiếc xe kia đã hiện ra, kiểu xe, thời gian mua, thời gian bảo dưỡng và thông tin ghi chép về chủ nhân của chiếc xe cũng hiện ra.
“Thật thần kỳ!” Hạ Lãng Lãng cảm khái, “Tốc độ này không phải nhanh quá rồi sao!”
Hiện tại luật sư đều làm việc với hiệu suất đáng sợ như thế này hết à?
Trời ạ! cần phải học tập thêm nhiều mới được.
.
.
.
.
.
“Ngô Viễn An.”
Nhan Tiểu Ngư nhìn thông tin trên màn hình máy tính, ánh mắt nghiêm lại “Nhị thiếu gia Ngô thị là em trai của Ngô Viễn Thanh hiện tại là người đứng ra điều hành Ngô thị.”
Hạ Lãng đỡ cằm phân tích: “Nếu nhìn lại, bây giờ có hai khả năng.
Một, Tiêu Nhã thật ra chính là tình nhân của Ngô Viễn An , nhưng lại bị anh trai Ngô Viễn Thanh nhìn trúng, vậy nên NGô Viễn Thanh đã cướp đoạt tình nhân của em trai mình về tay mình, mà Ngô Viễn AN lại không có quyền lực để đấu lại người anh trai này nên chỉ có thể dùng Tiêu Nhã cùng nhau lên kế hoạch sát hại Ngô Viễn Thanh; Hai, Tiêu Nhã từ lúc bắt đầu chính là vì muốn cướp lấy tài sản Ngô thị giúp Ngô Viễn An nên ở nằm vùng bên cạnh Ngô Viễn thanh , hơn nữa cô ta phát hiện mình đã không còn đứa con của NGô Viễn An, đây cũng chính là chất xúc tác khiến họ nhanh chóng giải quyết, tiến hành mưu sát NGô Viễn Thanh, mượn việc tham quan khảo sát để đầu tư vào trường học mà bày ra mưu kế.
Nói tóm lại, đây chính là ân oán nhà giàu tranh giành quyền lực! Hung thủ chính là Tiêu Nhã và Ngô Viễn An, đi, cầm tờ giấy này, chúng ta mau đi bắt người ——!”
Ba người còn lại đồng thời cảm thán ——
Nhan Tiểu Ngư giảng giải: “Lãng Lãng, tờ giấy này tồn tại không phải là là để cho cô đi bắt người nghe không?”
Bạch Miêu cảm khái: “Đứa nhỏ này, rốt cuộc là đã đọc bao nhiêu tiểu thuyết ngôn tình máu chó nên mới tích góp từng tí từng tí mấy cái suy nghĩ vớ vẩn này a.”
Hôi Miêu nâng ly: “Tiểu Ngư, lấy cho ta thêm mấy viên đường đi.” trong khi đó người phục vụ đang đứng bên cạnh.
Nhan Tiểu NGư tức giận, “Các ngươi khi dễ hoàng tộc a a a a!”.