Dĩ nhiên, lúc Nhan Tiểu Ngư hét lên không để ý tới xung quanh.
Ngoại trừ,phía sau cách đó không xa, một người mặc quần dài đen, mang mũ lưỡi trai , đeo mắt kính che kín gương mặt trắng nõn, cùng mái tóc uốn xoăn màu rêu, cô gái nghe được hai chữ hoàng tộc , ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi thâm thúy nhìn về phía Hạ Lãng, mím môi.
“Trong vụ việc này Ngô Viễn An là người được lợi, nhất định là là tình nghi số một , Tiêu Nhã cũng bị hoài nghi không nhỏ , điểm này dĩ nhiên cảnh sát cũng sẽ suy tính đến, cho nên đối với vụ án xảy ra ngày đó hai người này lại có chứng cứ ngoại phạm rất rõ ràng, cũng đã điều tra qua vào ngày hôm đó hai người này đích thực là vẫn ở thành phố E.”
Bạch Miêu nói xong, ân cần thả nửa cục đường vào ly cà phê cho chồng mình.
“cách thức gây án của hung thủ rất tỉ mỉ, nhưng nếu chúng ta muốn chứng minh Nhan Duy An trong sạch ít nhất chúng ta phải chứng minh DUy An và Ngô Viễn Thanh không có quan hệ gì với nhau, tại sao trong hồ sơ chỗ cảnh sát không có hồ sơ ghi chép lại lịch sử gặp mặt của Ngô Viễn Thanh.” Hôi Miêu nhấp cà phê, đối với việc lượng đường mà BẠch Miêu cho vào ly cà phê rất hài lòng, rồi lại để ly xuống hướng về vợ mình dịu dàng cười một cái.
Bạch Miêu nhận được khích lệ từ ông xã , tự nhiên thấy phấn chấn lạ thường, giơ tay lên mở tài liệu ghi chép của Tiêu Nhã , cười nói: “Xem ra, đầu mối quan trọng ở chỗ này.
.
.
.
.
.
chờ mười phút.”
Dứt lời, liền quan sát từng tờ một cách cẩn thận chi tiết, đầu ngón tay cũng không rảnh rỗi lướt trên bàn phím máy tính, thần sắc chuyên chú.
Trong thời gian này, tất cả mọi người không nói gì, yên lặng chờ đợi kết quả.
Chỉ có hạ Lãng Lãng, cả người không được tự nhiên, cảm giác như có ánh mắt chăm chú đang nhìn mình, ngồi ngoái nhìn cẩn thận nhưng cũng không nhìn ra từ ai, làm cô cảm thấy có chút bất an như đang ngồi trên đống lửa.
Giây lát sau.
.
.
.
.
.
“Bộ nhớ lịch sử như đã bị ai xóa đi, có thể khôi phục, nhưng cần phải có thời gian”.
BẠch Miêu ngẩng đầu lên, chỉ vào tờ giấy “đoạn lịch sử này có chút kì lạ, thường xuyên đi gặp một vị khách lạ”.
“gặp khách?” Hạ lãng nghi vấn.
“Nơi này, có ghi chép Ngô Viễn Thanh cứ cách nửa tháng, đều muốn một mình đi gặp một vị khách, nhưng không có ghi lại vị khách này là ai” Bạch Miêu nhăn mày, “Ngô Viễn Thanh có tính sạch sẽ, không chỉ bên ngoài thể hiện ra bệnh sạch sẽ có chút cuồng loạn, trong nội tâm cũng mắc chứng bệch sạch sẽ thậm chí đến mức không muốn tiếp xúc với ai.
Theo căn cứ điều tra, mọi người đều biết sau khi Ngô Viễn Thanh kết hôn thì ít ở cùng phòng với vợ, sau khi vợ anh ta mang thai, thì vẫn chia phòng mà ngủ, không cho phép bất kì kẻ nào tự tiện bước vào phòng của mình, ngay cả con trai cũng không được phép bước vào.
Mà trong này anh ta lại thường xuyên một mình đi gặp vị khách này chứng tỏ người cực kỳ quan trọng.”
“có lẽ nào là tình nhân không?” Lãng Lãng nhận định “Một tháng mới gặp tình nhân hai lần, có phải là quá ít không?”
Hôi Miêu nói nhỏ, “Chỉ là lời đồn, độ chính xác không cao, có tình nhân hay không, chúng ta còn chưa xác định được.”
Hạ Lãng Lãng ủ rũ, “Trong đây chỉ ghi chép thời gian, cũng không có thông tin gì về phương thức liên lạc và địa điểm,chúng ta biết đi đâu điều tra, nói như vậy đầu mối hôm lại bị đứt đoạn,chúng ta biết điều tra ở hướng nào nữa đây?”.