Kiến trúc này có chút lâu lắm rồi.
Những viên đá dưới chân cũng có một số dấu vết được làm mịn.
Trong sân, bị chiếm lấy bởi hai vườn hoa cực kỳ lớn, đất trong vườn hoa được đào xới và trồng lên những đoá hoa màu sắc thanh lịch, ngoài hoa tường vi đung đưa trong gió ra, trong góc, chỉ có những bông hoa nhỏ như những ngôi sao hơi trĩu xuống, lại không rêu rao huênh hoang, phản ánh phong cách và màu sắc của ngôi nhà, hiện lên nhiều hơn mấy phần ý vị phục cổ, cũng làm nổi bật lên tác phong trầm lặng của chủ sở hữu căn biệt thự này.
Đến phòng khách, sau khi người phụ nữ dẫn đầu chào hỏi bọn họ và quét mắt nhìn mọi người một vòng, bà ta cúi đầu hỏi nghiêm túc: "Xin hỏi, một vị trong các người, muốn lên lầu cùng tôi để gặp Giáo sư Lâm?"
Một vị?
Mọi người cau mày, Hạ Lãng ngẩng đầu, “Tất cả chúng tôi không thể gặp vị giáo sư này sao?”
"Xin lỗi, ông Lâm vẫn luôn thích được yên tĩnh, xưa nay quen gặp mặt một mình." Người phụ nữ lắc đầu giải thích, "Thời gian cuộc hẹn sắp đến.
Nếu mấy vị không đồng ý, tôi sẽ rút lại phí hoàn trả.
Các người có thể đi ngay bây giờ.
”
Mặc dù cách nói chuyện có chút không hợp tình người, nhưng lại vô cùng phù hợp với tác phong làm việc khiêm tốn và không thể đoán trước của Giáo sư Lâm.
Tiểu Ngư thấy khuôn mặt Bạch Miêu và Hôi Miêu có vẻ nặng nề, rõ ràng là đang do dự, liền xung phong đứng lên, trả lời: “Tôi đi.”
Dù sao, cô là người thân nhất của Duy An, và người muốn hỏi rõ ràng tất cả mọi chuyện cũng là cô!
“Vâng, vị tiểu thư này đi theo tôi.”
Bạch Miêu lo lắng ngẩng đầu lên, cau mày nhìn Tiểu Ngư.
“Được rồi, tiểu thư”, người phụ nữ quay đầu, “Xin đi theo tôi.”
Dứt lời, liền đi về phía cầu thang, Tiểu Ngư nhìn thấy phương hướng của lầu hai, cũng không hề do dự mà vội vàng đi theo.
“Cái gì gọi là thú vật”, Hạ Lãng Lãng bất mãn hừ nhẹ, “Chảnh như vậy.....”
“Không được!”
Khi Bạch Miêu nhìn thấy Tiểu Ngư bước lên cầu thang, bà ta hối hận, đứng dậy như muốn đi lên theo.
"Không thể để cô ấy đi một mình."
“Miêu!” Hôi Miêu ngăn bà ta lại, lắc đầu và nói với một giọng rất thấp.
"Cho dù đó có phải là nhân vật nguy hiểm của 13 năm trước hay không, chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ được.
Dù sao là chúng ta xông vào địa bàn của ông ta trước, phải không?"
Đến lầu hai, người phụ nữ dẫn đường chỉ về một căn phòng có viết chữ phòng trị liệu, ra hiệu cho Tiểu Ngư một mình đi qua đó, rồi bà ta trở lại tầng dưới và tiếp tục bận rộn.
Tiểu Ngư bước về phía trước, cẩn thận gõ cửa, nhưng khi cô gõ cửa lần thứ ba thì phát hiện cánh cửa không hề bị khóa, nó chỉ khép hờ, cô nhẹ nhàng đẩy một cái, từ từ mở ra quang cảnh xuất hiện bên trong phòng trị liệu....!.