Anh ta chầm chậm lặp đi lặp lại những từ đó, con ngươi màu đen dường như đang suy nghĩ, lại dường như đang nhớ lại, một hồi lâu, lắc đầu, "Tôi không biết."
Tiểu Ngư lặng lẽ thở dài, mím môi rồi khuyên bảo: "Giáo sư Lâm, dù sao đây là vụ án gϊếŧ người, tôi vẫn hy vọng ngài có thể cố gắng hợp tác.
Vụ án lần này liên luỵ quá nhiều người vô tội, con trai nuôi của ngài là Lâm Sách, bạn của con nuôi ngài là Nhan Duy An, và nghi phạm Tiêu Nhã vẫn chưa xác định trong Ngô thị, còn có bây giờ ...!"
“Bây giờ, lại thêm một nghi phạm lớn nhất là tôi, đúng không?”
Lâm Mặc nho nhã cười một tiếng, vẻ mặt không hề có bất kỳ căng thẳng nào, đứng dậy cười nói: "Đây là lần đầu tiên cô gặp tôi, tại sao cô lại sẵn lòng đưa tôi vào phần những người vô tội?
Tiểu Ngư ngẩn người, nhìn khuôn mặt khôi ngô dịu dàng của anh ta, không tự chủ đáp, “Tôi luôn cảm thấy, anh là người tốt.
.
.
.
.
.”
“Người tốt.
.
.
.
.
.”
Lâm Mặc trầm ngâm, quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, trong ánh mắt cô đơn, lại có vài phần tự ti và xấu hổ, “Thì ra được gọi là người tốt, là loại cảm giác này.
.
.
.
.
.”
Lâu lắm rồi không ai nói hai chữ này với anh ta.
Tiểu Ngư không hiểu việc anh ta đột nhiên lẩm bẩm một mình nên cô mở miệng muốn hỏi, Lâm Mặc đã thu hồi vẻ mặt, sắc mặt bình thường nói: “Tất cả hồ sơ đều được bỏ đi tên họ và thông tin, được quản lý bởi các con số, W57, đi tìm Thư Dĩ đi.”
Tiểu Ngư ồ một tiếng, nói cám ơn, lấy danh thiếp của mình đặt lên bàn và nói: “Tôi họ nhan, nếu Giáo sư Lâm có bất kỳ nhu cầu và manh mối nào về vụ án, trước tiên xin hãy liên lạc với tôi?"
Lâm Mặc không trả lời, cũng không nói thêm gì nữa, làm ra một bộ mặt như muốn tiễn khách.
Tiểu Ngư rất thức thời, lúc này liền nhảy ra khỏi chiếc ghế, ôm sổ ghi chép của mình, bước ra bên ngoài phòng trị liệu——
“Cô Nhan.”
Trước khi cô bước đến cửa, Giáo sư Lâm đang dọn dẹp tách cà phê, đột nhiên gọi cô lại, giọng nói không mặn không nhạt mà hỏi cô, “Đã từng tiếp xúc qua thôi miên chưa?"
Nhan Tiểu Ngư sững sờ, ách một tiếng, thành thực trả lời, “Bình thường.
.
.
.
.
.
Tôi rất dễ ngủ.
.
.
.
.
.”
Lông mày của Lâm Mặc hơi nhún lại, bật cười và lắc đầu, không nói thêm gì nữa, bưng tách cà phê, đi đến phòng trị liệu.
Tiểu Ngư không biết giáo sư Lâm hỏi câu như vậy là có ý gì, đành phải nghiêng đầu, mở cửa, không để ý nữa mà đi xuống lầu — —?”
“Tiểu Ngư không sao chứ?”
“Cô Nhan không sao chứ?”
Cuộc trò chuyện với giáo sư Lâm nổi tiếng đó cũng khá dễ chịu, nhưng những người ở dưới lầu lại khiến Tiểu Ngư sợ hết hồn, thấy sắc mặt nặng nề của chú Miêu dì Miêu, thấy Hạ Lãng Lãng lo lắng siết bàn tay bé nhỏ của mình ...!rõ ràng đó là một vẻ mặt cô đi đến pháp trường sau đó trở về gặp người thân.
“Không sao a”, Ngư không hiểu, “Cái gì nên hỏi đã hỏi rồi, nên nói cũng đã nói rồi, giáo sư Lâm rất tốt, còn cung cấp thông tin trị liệu Ngô Viễn Thanh cho cháu, mọi người.
.
.
.
.
lo lắng như vậy để làm gì a?”
"Không sao thì tốt!” Vẻ mặt Bạch Miêu như vừa mới trải qua đai nạn, nhìn Tiểu Ngư trên dưới trái phải, rồi mới thở phào nhẹ nhõm, bà ta giải thích, "Tất nhiên lo lắng rồi, nếu cô Nhan xảy ra chuyện gì, chỗ Thấu thiếu gia làm sao chúng tôi khai báo được đây! Người của anh ta, tôi và Miêu sao dám không chăm sóc được chứ? "
Hôi Miêu xin lỗi, “Lúc nãy để cô Nhan đi lên một mình, là tôi suy nghĩ thiếu sót rồi.”
Tiểu Ngư rất rối rắm và muốn giải thích mối quan hệ thử làm bạn trai bạn gái giữa cô với Thấu thiếu gia, nhưng nghĩ đến việc giải thích càng nhiều thì càng đen hơn, cô đành phải cúi đầu im lặng, cũng không biết tại sao vừa nghĩ đến người có ba chữ đó trong miệng của dì Miêu, cô liền đỏ mặt.
Hạ Lãng Lãng kích động ở bên cạnh, hai mắt tỏa ánh sáng nhìn Tiểu Ngư, trong lòng gọi to, Tiểu Ngư, hỏi tôi tại sao lo lắng cho cô đi, hỏi tôi hỏi tôi mau hỏi tôi.
.
.
.
.
.
Cô ta đã chuẩn bị tinh thần để bày tỏ, chuẩn bị sẵn sàng xuất phát làm Tiểu Ngư cảm động.
“Nơi này cách nội thành rất xa, không còn sớm nữa rồi”, bạn học Ngư nhìn thấy hoa Tường vi trong sân bị ánh nắng chiều ở phía chân trời phủ lên một lớp màu nhạt, quay đầu trở lại và nhắc nhở mọi người, “Chúng ta đi thôi.”
Hôi Miêu Bạch Miêu đáp lại một tiếng, liền cùng Tiểu Ngư rời khỏi căn hộ 13, ngồi lên xe.
Hạ Lãng Lãng nhìn tay mình bị vứt bỏ, thấy bóng lưng rời đi một cách vô tình của Tiểu Ngư, trái tim như ngâm vào hầm băng.
.
.
.
.
.Tiểu Ngư, đây là cô đang tự trốn tránh tôi đúng không? Đúng không? Đúng không?
“Lãng Lãng!” Tiểu Ngư thấy Hạ Lãng đứng yên tại chỗ, mở cửa xe gọi to, “Trễ nữa sẽ không mua được hàng khuyến mãi ở siêu thị nữa đâu, tối nay đã hứa là sẽ cám ơn cậu vì đã đi cùng tôi, làm món trứng bao cơm chiên cho cậu đó nha!”
Vẻ mặt đau buồn của tiểu Lãng Lãng lập tức trở nên vui vẻ, ba bước biến thành hai bước xông đến, ngồi lên xe nhìn chằm chằm vào cô Nhan của chúng ta, trong lòng xúc động, Ngư nha, cô nói xem, sao tôi lại thích cô như thế này chứ....!.