Bận rộn cả một ngày cũng coi như thu hoạch không nhỏ.
Trước khi Mèo Xám và Mèo Trắng quay trở lại khách sạn, hai người lên kế hoạch ngày mai sẽ cùng với Tiểu Ngư đi gặp Lâm Sách Dĩ để tìm hồ sơ, gặp Duy An để hỏi điện thoại di động, gặp Giang đại ca để thảo luận về chuyện của Tiêu Nhã và Ngô Viễn An, sau đó một mỗi một nơi.
Tiểu Ngư dẫn Hạ Lãng cùng nhau đi mua thức ăn, một trái và một bên phải xách theo hai túi rau lớn trở về biệt thự Nam Cung, vẫn chưa bước vào phòng khách, xa xa liền thấy rất nhiều người mặc quần áo màu đen đứng đầy trong phòng khách của Nam Cung gia, có người nắm chặt hai bàn tay, có người sắc mặt rất nặng nề, tất cả đều hướng về phía hai người đàn ông đang đứng chính giữa phòng, hai người đàn ông khoảng 60 tuổi, mặc bộ com lê mang huy hiệu Nam Cung gia, cúi đầu, như đang run rẩy, như đang ngấm ngầm chịu đựng, đang đối mặt với người đàn ông không nói lời nào ngồi trên ghế sofa.
Người đàn ông trên ghế sofa, chính là Thấu thiếu gia - Thiếu đương gia Nam Cung, anh nhếch nhẹ môi mỏng không nói gì cả, khuôn mặt thuần thục, sự buồn bực lưu động trong đôi mắt, mặt bên long mày nhéo sâu lại, mang theo vài phần lạnh lẽo và khó chịu.
Nam Cung Thấu nói câu gì đó, mà khiến cho sắc mặt của ba người đang đứng ở chính giữa trở nên kỳ lạ, họ quỳ xuống, bắt đầu dập đầu, một cái rồi lại một cái nữa, dập đến nỗi cái trán xuất hiện nhiều vết đỏ và sưng lên.
.
.
.
.
.
Nhưng Thấu thiếu gia vẫn không nói gì cả, chỉ thờ ơ nhìn bọn họ dập đầu, trong mắt càng thêm nặng nề hơn.
“Đây là ba người ở giữa phạm một sai lầm lớn, bị bắt giữ, bây giờ, do Nam Cung Thấu tự tay trừng trị”, Hạ Lãng Lãng quen thấy cảnh cô Đường trừng trị người ở Đường Môn, lại nhớ ra Thấu thiếu gia nổi tiếng tàn ác, không khỏi chậc chậc cảm khái, “Ba người này, bị Nam Cung thấu Tự mình trừng trị, theo tôi thấy, cho dù bây giờ có dập nát đầu để cầu xin tha thứ cũng vô dụng, đừng nói đến việc tha mạng cho bọn họ, có thể giữ lại toàn bộ cơ thể hay không, cũng là một vấn đề.”
Tiểu Ngư nghe những lời Hạ Lãng nói, bước chân ngừng lại một chút, xách theo hai túi thức ăn, ngây ngẩn ở chỗ đó.
.