Ánh trăng mông lung, bầu trời như màn.
Hạ Lãng Lãng ngồi ở trong góc phòng bếp, nhìn bầu trời đen như mực ngoài cửa sổ, nghĩ đến cảnh ngộ bi thảm của mình, ôm một bó rau cả trắng lấy ra từ trong tủ lạnh, bắt đầu than thở — — —
Tiểu Ngư chạy rồi, đóng cửa cũng không thèm quay đầu lại nhìn cô một cái, còn có vẻ mặt kinh ngạc kia khi nghe thấy mình là less……….
Ô, tình yêu đèn hoa rực rỡ đó của cô, không còn nữa rồi, cũng không còn bất cứ hy vọng nào nữa rồi, còn nữa, chú An ngủ rồi, trong biệt thự không có ai, mình không biết nấu cơm, bây giờ thật đói, thật tuyệt vọng a……….
“Thật đói……! ”
Lãng Lãng ôm bụng, nhìn chằm chằm vào cải trắng và tự nhủ, “Ai đến giúp tôi hầm nó đi, cả đời tôi cũng sẽ không quên ……….
.
”
“Thật sao?”
“Thật.
”
“Không xạo chứ?”
“Ai xạo là chó…….
”
Hạ Lãng Lãng thuận theo trả lời những câu hỏi phía trên, khi trả lời được hai câu, đột nhiên nhận ra rằng trong phòng bếp có người đang nói chuyện, cô đột nhiên ngẩng đầu, liền nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi ca rô đơn giản cùng quần dài màu đen đứng trước bếp lò, đang rửa tay.
Quần áo anh ấy mặc luôn đơn giản, tùy ý và có rất ít tây trang và quần áo chính thức, nhưng vì cơ thể thon dài và cao thẳng kia, nên quần áo mặc trên người anh sẽ tinh tế và thanh lịch hơn, kết hợp với khuôn mặt lạnh lùng kia cùng với mái tóc xoăn mơ hồ và vẻ mặt lười biếng, lại có một loại hương vị rất đặc biệt ở trong lòng.
“Táp Táp……! ” Hạ Lãng Lãng nhìn người đàn ông một lát, đứng tại chỗ, ôm cải trắng và đáng thương hỏi, “Sao anh lại ở đây……! ”
“Không phải em thường nói tôi âm hồn bất tán sao?”
Đường Táp xắn ống tay áo lên, mở vòi sen, bắt đầu rửa rau và cắt rau một cách lưu loát, mặc dù động tác chưa được coi sang trọng tao nhã và chuyên nghiệp, nhưng cũng cực kỳ thành thạo, “Muộn như vậy, tôi không chạy tới đây quấn lấy em, thì em phải làm sao đây!”
Quan hệ giữa Đường Táp và Nam Cung Thấu rất tốt, là người được tự do ra vào ở biệt thự Nam Cung này, Hạ Lãng Lãng rất rõ ràng, đây cũng là nguyên nhân quan trọng nhất mà cô có thể ở lại được nơi này, chỉ là cô không ngờ, vậy mà mình lại không phát hiện ra việc Đường Táp lẻn vào và đến đây, giống như nhiều lần trước đây trong Cung điện nước Bạch Nguyệt, anh luôn lặng lẽ đến bên cạnh cô, trừ phi anh nguyện ý lên tiếng, nếu không thì anh sẽ lặng lẽ đợi cả đêm, có khả năng cô sẽ không phát hiện ra được.
Kỹ thuật theo dõi và lẻn vào của Đường thiếu gia đúng là vô cùng cao, Hạ Lãng Lãng sau nhiều lần quen với việc này rồi, nên đã đưa ra một kết luận như vậy, cũng thấy nhưng không thể trách.
“Táp Táp, em thất tình rồi”, cô cầm cải trắng và oan ức nói, “Tiểu Ngư không cần em nữa rồi……! ”
Đường Táp yên lặng thở dài, quay đầu lại, “Em thất tình lần thứ mấy trăm rồi, đến bây giờ còn chưa quen sao?”.