Thời gian, từng phút trôi qua…...
Cảm giác về thời gian của Nhan Tiểu Ngư rất chính xác, cô đếm từng giây từng phút trong lòng, khi cô bấm đốt ngón tay đoán có lẽ đã gần đến 11 giờ đêm, mới từ từ mở mắt ra, chuẩn bị ra ngoài để hóng mát.
Ngay khi cô duỗi thẳng hai chân thì cảm thấy cơ thể trở nên nặng nề, hai cái cánh tay dài đưa qua, cách lớp chăn, ôm cô vào trong lòng………
Cơ thể Tiểu Ngư hơi cứng lại, có chút kinh ngạc, đã qua mười giờ, trễ như vậy, anh vẫn chưa rời đi, cũng không tuân thủ thời gian đồng hồ sinh học của anh, trở về phòng lên giường ngủ đúng giờ.
“Người phụ nữ này……….”
Một tiếng thở dài, ba phần thiếu kiên nhẫn: “Rốt cuộc là đang sợ cái gì?”
Tiểu Ngư ở gần anh cảm thấy rất căng thẳng.
Nhưng cách lớp chăn, cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm áp đó của anh.
Trong tâm trí của Nhan Tiểu Ngư là một mảnh hỗn loạn, cô nằm trong long của anh, đột nhiên nhớ lại cảnh thật mật kiều diễm của hai người tối nay, nhớ lại cảnh anh dịu dàng sấy tóc cho mình, vừa nhớ đến tất cả những động tác anh đã làm, tim cô không nhịn được co lại, có một loại đau xót không nói lên lời bắt đầu tràn lan, lồng ngực cũng nắm chặt thành một khối, có chút khó thở, lại có chút khiến cho cô không biết phải làm sao.
Buông lỏng cơ thể cứng ngắt, mở mắt ra, nhìn bóng tối chật hẹp trong chăn mà ngẩn người………….
Rốt cuộc tại sao Nam Cung Thấu ……….
Đối với mình một người bình thường như vậy.
.
.
.
.
.
lại làm những thứ này?
Không hề có lý do.
.
.
.
.
.
Đây vốn dĩ không hề có lý do gì cả!
Cô thật sự rất sợ.
Sợ mình như vậy, nếu như dễ dàng đi thích một người như vậy, tương lai nhận được sẽ là cái gì?
So với những thứ cô không biết, thật ra thì cô càng muốn lựa chọn sự bình thường.
Nam Cung Thấu cũng không ở lại lâu, chỉ là sau khi thở dài, ôm cô chốc lát, liền rời đi.
Sau khi anh đi, Nhan Tiểu Ngư mất ngủ cả đêm.
Sáng sớm, ngực và bụng, đột nhiên bắt đầu quặn đau kịch liệt.
Cô than nhẹ một tiếng, đau đớn chống hai cánh tay lên, ngồi dậy, nhìn về bản thân mình trong chiếc gương của bàn trang điểm đối diện đầu giường, không nhịn được giơ tay ôm lấy cánh tay, co cơ thể lại thành một khối.
Cô nhìn thấy toàn bộ làn da trên người mình không cẩn thận đụng vào bức tường vào ngày hôm qua đã nổi lên một lớp bầm xanh tím, bao phủ loang lổ, từng mảng lại từng mảng, vô cùng đáng sợ, không nhịn được nhúc nhích môi một cách khó khăn, biết sáng nay sẽ phải trải qua một hồi đau đớn.
Loại cảm giác này, rất đau, cô cũng rất quen thuộc, từ năm mười bốn tuổi, cô đã sớm quen với nỗi đau của chính mình.
Nhưng.
……… Lại vẫn cảm thấy khó mà chịu đựng được.
Tiểu Ngư ôm chăn, co lại thành một khối, cắn răng chịu đựng, trong đầu nhớ lại lời của người đàn ông đã chăm sóc mình năm năm, vẫn luôn nhắc nhở mình.
Đồng ý với anh, đừng bao giờ để mình tùy tiện bị thương.
Em phải nhớ kỹ, sự đau đớn mà em gánh chịu sẽ đau gấp mười lần so với người khác.
Tiểu Ngư, bảo vệ tốt chính mình, nhớ kỹ, đây là điều phải làm.
Thạch Đầu, thật xin lỗi, em lại nuốt lời rồi……….
Cô than nhẹ, có chút tự trách, vì sự vô dụng của chính mình.
Tiểu Ngư biết trong phòng có camera, liền cúi đầu vùi mình vào trong chăn, bất luận như thế nào, cũng không muốn để người khác nhìn thấy phần khó xử này của cô, thế là liền đè chặt sự đau đớn như xoáy vào tim cô đang không ngừng thoát ra, che giấu sự nhếch nhác, để mặc cho mình lâm vào một mảnh bóng tối và hôn mê, một mình chịu đựng nhắm nghiền hai mắt.
Nhưng khoảng khắc nhắm mắt đó, trong lòng chẳng biết tại sao nhớ lại một đôi mắt.
Đôi mắt đó từng ở phía xa, trong đêm tối, yên lặng nhìn mình, thậm chí giống cô y đúc.
Mấy phần lạnh lùng, mấy phần hối hận.
Tại sao.
.
.
.
.
.
Cô không hiểu.
Có lẽ, khi Thạch Đầu trở lại, cô phải hỏi một chút mới được..