Bởi vì Thấu thiếu gia ở bên cạnh mình, cho dù là trên xe hay là ở bất kỳ chỗ nào có vị trí ngồi ổn định thì cô hoàn toàn trở thành gối ôm cố định của Thấu thiếu gia, anh ấy cũng không quan tâm bên cạnh có có hai vị chú Miêu và dì Miêu, tùy tiện ôm cô rất thoải mái, hoàn toàn không có bất kỳ sự xấu hổ hay một chút ý thức tự giác nào!
Xe đến cục cảnh sát, Tiểu Ngư dẫn đầu nhảy xuống xe, cách một chút khoảng cách với Nam Cung Thấu.
Giang Phàm ở trước cửa chờ, Tiểu Ngư thấy anh thì vẫy tay, bộ dạng như nhìn thấy người thân, chạy tới chào hỏi đại đội trưởng, "Sếp, em tới rồi!"
"Đừng vội, đi chậm thôi! Lỡ té thì sao!" Giang Phàm thấy cô vẫn vô cùng hoạt bát thì nôn nóng tiến lên đón cô rồi khuyên bảo.
Tiểu Ngư cười nói: "Em đâu có dễ té như vậy, cũng không phải là đang làm nhiệm vụ..."
"May cho em là không phải đang làm nhiệm vụ, làm nhiệm vụ thật thì anh phải coi chừng em rồi!"
Giang Phàm bất lực trả lời, theo thói quen giơ tay vỗ lên vai cô một cái, giọng cưng chiều.
Giang Phàm nhớ lại có một lần cô đang làm nhiệm vụ thì vô tình đụng trúng cánh tay phải, kết quả là cánh tay cô bị sưng bầm lên nhiều vết đỏ xanh quái dị, vết thương của cô lại chậm khỏi hơn người bình thường tận năm sáu ngày, hại anh lo lắng cho cô mấy ngày mấy đêm ăn ngủ không ngon, nên anh rất sợ Tiểu Ngư lưu lại di chứng sau này.
Thế nên mỗi khi cô nhảy nhót anh rất lo cô sẽ bị thương, vì vậy anh thường theo thói quen lo lắng và khuyên nhủ cô một chút để yên tâm trong lòng.
"Miêu nhi, anh có ngửi được mùi kỳ quái gì hay không?" Bạch Miêu phu nhân ở phía sau nhỏ giọng hỏi
"Vợ, nhìn phía trước có kịch vui." Hôi Miêu tiên sinh cười nói, bình tĩnh nhắc nhở.
Quả nhiên, kịch vui liền bắt đầu.
"Duy An hai ngày nay thế nào rồi? Không có chuyện gì xảy ra chứ?"
"Không sao! Yên tâm đi, anh luôn giúp em quan tâm em ấy mà!"
"Làm phiền Giang đại ca rồi!"
"Phiền toái gì chứ, giữa chúng ta là bao nhiêu năm tình cảm!"
Giang Phàm vui vẻ an ủi, Nhan tiểu thư không tự giác chút nào, mặt mang đầy áy náy, cười ngọt ngào với Giang Phàm một tiếng, tỏ vẻ cảm ơn.
Thế nhưng nụ cười cảm kích này của cô vẫn chưa hoàn toàn bày ra thì cô chợt cảm thấy nhiệt độ bốn phía đột nhiên giảm xuống, làm cho sống lưng của cô lạnh run.
Khả năng tỏa khí lạnh của Nam Cung Thấu có tác dụng vô cùng mạnh!
Tiểu Ngư đang muốn quay người lại, liền cảm giác cánh tay đang căng thẳng đã bị một người kéo vào một cái ôm kiên cố trong ngực, hoàn toàn không thể động đậy.
"Nhan tiểu thư, tại sao không đợi anh?" Thiếu gia cười nói nhẹ giọng hỏi, giọng nói so với bình thường dịu dàng hơn gấp mấy lần, động tác ôm eo cô cũng bá đạo gấp mấy lần bình thường.
Tiểu Ngư thấy biểu tình dịu dàng như nước của người bên cạnh thì bị dọa không nhẹ.
.
.
Ai lại đắc tội với anh ấy rồi, người này là đang cười, nhưng mà càng dịu dàng lại càng dọa người.
"Anh làm gì đó?!" Giang Phàm thấy tay Nam Cung Thấu ôm eo Tiểu Ngư thì lập tức nóng nảy, không vui hạ giọng kêu, "Buông cô ấy ra! Nếu không đừng trách tôi không khách khí! Bắt tội phạm quấy rối, tôi ở đây cũng không chịu trách nhiệm giải quyết tốt hậu quả đâu!"
Thấu thiếu gia nhìn Giang Phàm một cái, không nói gì, chẳng qua là khóe miệng nhếch nhẹ lên, hiện lên mấy phần độ cong ưu nhã.
Lạnh, lạnh quá.
Không tốt, không tốt chút nào.
Bỗng nhiên Nhan tiểu thư có một loại cảm giác Thấu thiếu gia đang muốn biếи ŧɦái hết cỡ!
"Nhan tiểu thư, không giới thiệu anh với cảnh sát Giang một chút sao?"
Giọng nói ngấm ngầm như thế này, tuyệt đối đúng là uy hiếp.
.