Mặc dù Giang Phàm tương đối tức giận nhưng lời nói của Thấu thiếu gia lại không nóng không lạnh, từ đầu đến cuối gương mặt anh luôn đầy vẻ anh tuấn cùng với đôi mắt cười xinh đẹp mà câu người, nhưng Nhan tiểu thư biết rõ người này rốt cuộc có bao nhiêu nham hiểm, nhìn thấy nụ cười của anh thì trái tim nhỏ của cô đã run rẩy, trong lòng bắt đầu hiện lên muôn vàn lo lắng và tính toán ...
"Nam Cung gia đại công tử, nhân vật gần đây vô cùng sôi nổi của thành phố D, thân là một người dân của thành phố D, dĩ nhiên chuyện này tôi rất rõ ràng nên không cần phải giới thiệu đâu!" Giang Phàm tiếp lời, không chùn bước cũng không khuất phục, giọng nói không thân thiện lắm, "Chẳng qua là, nếu như anh vẫn không buông cấp dưới của tôi ra thì có thể là tôi thật sự phải lấy tội danh quấy rối để bắt Nam Cung thiếu gia đấy!"
Chuyện này giống như là trở lại tình huống cẩu huyết trong siêu thị lần trước, hai nam tranh một nữ, lửa văng khắp nơi.
Nhưng mà lúc đó đối phương là một người, bây giờ lại là người khác.
Khi đó là Hạ Lãng Lãng, lúc này là Thấu thiếu gia, nhìn về khí chất, nhìn ở bên trong, nhìn chỉ số u ám, nhìn mức độ biếи ŧɦái, hiển nhiên Giang thiếu gia hoàn toàn không thể so sánh với Thấu thiếu gia được.
Để tránh tổn thương người vô tội, Ngư tiểu thư nén nước mắt trong lòng, phản bội tôn nghiêm của mình mà chủ động giải thích, "Giang đại ca, anh hiểu lầm...!Đây là Nam Cung tiên sinh...!Bạn trai...!hiện tại của em..."
Bạn trai!
Hai chữ đủ để cho Giang Phàm chấn động một cái, cổ họng dâng lên chua xót mãnh liệt, trên gương mặt đều biểu tình tan nát cõi lòng xen lẫn chút kinh ngạc, Giang Phàm lùi lại một bước, trong mắt đều là không tưởng tượng nổi.
Thắng bại đã phân.
Thấu thiếu gia toàn thắng.
"Ngư Nhi, em.
.
." Giang Phàm hiển nhiên không thể tin, trong đôi mắt muốn nói lại thôi.
Em không phải theo truyền thống hồng quân, giữ vững lập trường người dân lấy lao động là vinh quang nhất sao, chẳng phải em vì anh là con cháu của cán bộ cao cấp nên mới không chấp nhận anh sao, tại sao đến cuối cùng em lại chọn một nhà tư bản xa hoa giàu có như vậy?
Chất vấn, tất cả đều là chất vấn.
"Sếp, thật ra là em.
.
."
Em vĩnh viễn là cấp dưới tốt của anh, con gái tốt của Đảng, công dân tốt của xã hội chủ nghĩa, anh không nên dùng ánh mắt khiển trách nhìn em, em, em, em có nỗi khổ riêng...
Giải thích, tất cả đều là giải thích.
Lúc ánh mắt hai người sắp giao nhau———
"Mười giờ rưỡi rồi", Thấu thiếu gia lạnh nhạt lên tiếng nhắc nhở, xoay người qua vừa vặn chắn ngang hai người kia, Thấu thiếu gia vẫn mang biểu tình không chút gợn sóng và sợ sệt, "Không nên lãng phí thời gian tiếp khách đúng không?"
Một lời làm hai người thức tỉnh.
Lúc này Giang Phàm mới nhận ra là đã qua tiếp khách thời gian nửa giờ, không khỏi nắm quyền một cái, trên mặt đầy vẻ không cam lòng, dẫn đường ở phía trước nói: " Xin lỗi, mời các vị vào cùng tôi, tôi lập tức sắp xếp cho các người đi vào ——!"
Dứt lời, bước chân mất mác chuyển động, bước nhanh về phía trước dẫn đường đi!
Tiểu Ngư nhìn bóng lưng Giang Phàm, mở miệng muốn nói gì đó thì lại thấy Thấu thiếu gia cúi người xuống, đến gần bên tai mình nói nhỏ cảnh cáo: "Nhan tiểu thư, sau này cô dám cười ngọt ngào trước mặt người đàn ông khác một chút nữa thử xem.".