Sau lưng đột nhiên truyền tới một tiếng tiếp lời, hơi có vẻ ngạc nhiên, "Các người.
.
.
Biết Thạch?"
"Chúng tôi biết, Giang đội trưởng." Bạch Miêu cười, "Không chỉ chúng tôi quen biết mà Giang đội trưởng cũng biết, Thạch là người gần gũi với chúng ta, chính là biệt danh của Nam Cung Thấu Thấu thiếu gia."
Người Giang Phàm chấn động một cái, sắc mặt khó hiểu hơi thay đổi, giữa chân mày tràn đầy nghi ngờ.
Thạch?
Những năm gần đây, người đàn ông Tiểu Ngư luôn quan tâm thường gọi điện thoại đến có biệt danh là Thạch.
Chẳng lẽ, cô và Nam Cung Thấu đã sớm biết nhau?
Không thể nào! Có vẻ sau khi Tiểu Ngư gặp phải Nam Cung Thấu thì cô ấy cũng không nhắc đến chuyện này nữa...
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Giang Phàm có chút hỗn loạn.
Thế nhưng bên ngoài sắc mặt Giang Phàm vẫn không thay đổi, bình tĩnh nói: "Làm phiền các người bảo đảm an toàn cho Duy An."
"Nếu gần đây Giang đội trưởng đã bắt đầu điều tra lai lịch của Nam Cung, như vậy Giang đội trưởng nhất định rất rõ ràng chuyện thực lực của Nam Cung gia còn mạnh hơn nhiều so với mười cục cảnh sát D các người đúng không?" Lúc Bạch Miêu nói những lời này, giọng nói vô cùng lạnh nhạt nhưng trên mặt vẫn cười, "Nếu như là do vụ án cần, Giang đội trưởng có nghi vấn gì về Nam Cung gia thì cứ hỏi tôi là được, tôi biết thì sẽ trả lời.
Nhưng nếu như là vì một ít ý đồ cá nhân không tốt thì..."
Trên nụ cười của Bạch Miêu tăng thêm mấy phần lạnh lẽo, "Giang đội trưởng, tự trọng."
Sắc mặt Giang Phàm có chút trắng bệch, trong một lúc không có lời nào để nói.
Hôi Miêu tiên sinh thấy vợ nhà mình uy hiếp người khác happy như vậy thì trạng thái người đàn ông tốt bụng lại xuất hiện, không khỏi ho nhẹ một tiếng, ngắt lời vợ: "Miêu nhi, không còn sớm nữa, chúng ta phải đi rồi, đừng ở đây làm cản trở Giang đội trưởng làm việc."
Bạch Miêu vẫn còn biết nguyên tắc, Sau khi Bạch Miêu mỉm cười tạm biệt Giang Phàm liền cùng Hôi Miêu lên xe, mang Nhan Duy An mạnh mẽ rời đi.
Giang Phàm không nói lời nào, chẳng qua là lúc Giang Phàm nhìn thấy phương hướng bánh xe thể thao của Nam Cung Thấu rời khỏi thì nhíu chặt mi, trầm tư.
Mới vừa rồi ở trong phòng giám sát, Giang Phàm vô cùng kiên định về mối quan hệ giữa Nam Cung Thấu và Tiểu Ngư, nhưng bây giờ đùng một cái lại bị chuyện này đánh ngã một cái, Giang Phàm có chút không biết phải làm sao.
Với tính cách của Nhan Tiểu Ngư thì sẽ không dễ dàng tiếp nhận người khác, nhưng một khi trái tim kia đã tiếp nhận thì lập tức sẽ xuất hiện cảm giác tồn tại vô cùng mãnh liệt và vững chắc đến mức không cách nào thoát ra được, mới vừa rồi Giang Phàm còn cố chấp tin tưởng, nhiều năm như vậy mình cũng không thể thắng người đàn ông kia thì Nam Cung Thấu cũng sẽ như vậy.
Nhưng bây giờ ——— Giang Phàm không biết nên giải thích như thế nào, cũng không biết trước đây Nam Cung Thấu và Nhan Tiểu Ngư rốt cuộc từng có mối quan hệ gì.
Giang Phàm suy nghĩ nhiều hướng nhưng vẫn không nghĩ ra được gì.
Lúc này, Giang Phàm chợt nhớ tới năm ấy, lúc Tiểu Ngư đến trường cảnh sát, ở trên lớp huấn luyện đột nhiên bùng nổ lực sát thương kinh khủng ...
Giang Phàm cũng nhớ tới mỗi lần anh và Tiểu Ngư cùng nhau đối mặt nguy hiểm to lớn thì luôn có một đám người liên quan đến lực lượng quốc tế đặc thù bảo đảm bọn họ quay về bình an.
Còn có trước đó nữa, bởi vì Giang Phàm hứng khởi, quá mức để ý Tiểu Ngư nên một mình lái xe đến thăm cô nhi viện của Tiểu Ngư, nhưng Giang Phàm không nghĩ đến, thứ anh nhìn thấy là một mảnh đất bằng phẳng, thậm chí tất cả nhân viên cũng đã sớm di cư đi nơi khác, hỏi thăm về Nhan Tiểu Ngư cũng không có bất kỳ tin tức gì.
Giang Phàm nhíu chặt chân mày, ánh mắt khó hiểu, lẩm bẩm, "Ngư Nhi, rốt cuộc em...là ai ?"
Nhiều năm ở gần cô như vậy, thế nhưng anh lại không biết gì về cô cả.
Cũng làm cho anh bây giờ cảm thấy...
Càng đến gần, càng phức tạp.
.......
Trên xe vô cùng lạnh lẽo.
Rét lạnh như ngày ba chín và bốn chín vậy(*).
(*) Đông chí là một trong 24 tiết âm lịch của Trung Quốc, cũng là ngày tết truyền thống của dân Trung Quốc.
Đông chí kéo dài 81 ngày, mọi người có thói quen bắt đầu từ ngày đầu tiên "tính chín", 9 ngày đầu tiên là "một chín", 9 ngày tiếp theo là "hai chín".
Và "ba chín", "bốn chín" được xem là khoảng thời gian lạnh nhất của Đông chí.
.