"Có lẽ kiếp trước bổn thiếu gia thiếu nợ cô", Lúc Nam Cung Thấu trả lời, khóe môi có một độ cong nhàn nhạt thật ấm áp, "Cũng có lẽ, bầu trời của cô chính là tôi."
Bầu trời, chính là anh.
Từ lần đầu tiên gặp anh giữa bom đạn, lúc cô nhìn thấy sự lãnh đạm trong ánh mắt anh thì lại luôn có cảm giác yên tâm trong lòng, tim cô lại đập nhanh thêm mấy nhịp, cô như bị lạc ở trong con ngươi thâm trầm của anh vậy.
Đây cũng là, đại biểu cho bầu trời sao?
Nam Cung Thấu trả lời vẫn rất kiêu ngạo, giọng nói của anh vẫn hết sức tự phụ, nhưng đây lại là lần đầu tiên Nhan Tiểu Ngư nghe anh nói như vậy mà trong lòng lại không yên lặng mắng anh một tiếng siêu cấp biếи ŧɦái!
Cô nhớ lại lúc mình từ trong phòng giám sát đi ra, cô có nghe Giang Phàm nói hệ thống camera giám sát bị xâm nhập.
Lại nghĩ tới Nam Cung Thấu mới vừa nhắc tới câu người trong lòng kia.
Cuối cùng cô cũng hiểu rõ những hành động khác thường của vị thiếu gia nào đó, nguyên nhân khiến anh mặt đầy tức giận lại điên cuồng chạy như bảo tố, khó hiểu gặm cắn cô...
Đây chính là ghen trong truyền thuyết sao?
Nam Cung Thấu là người đã gặp qua rất nhiều tình huống, làm việc lại không sợ hãi, theo như tin đồn thì anh chính là một người đàn ông đáng sợ.
Người như vậy lại vì hiểu lầm một câu nói của Giang đại ca mà làm ra những hành động kia sao?
Ngây thơ!
Trong lòng Tiểu Ngư không tiếng động mà khinh bỉ nhìn thiếu gia nào đó một chút.
Nhưng trong một cái chớp mắt này, lòng cô đã bị một thứ ấm áp nào đó lấp đầy, mùi vị chua xót ẩn hiện.
Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, hé đôi môi mỏng hơi sưng ra, chậm rãi nói: "...!Tôi hiểu."
Không cần nói nhiều, chỉ một chữ hiểu đã có thể bày tỏ toàn bộ tâm tình trong lòng của cô lúc này.
Cô biết, anh sẽ hiểu.
Bởi vì, Nam Cung Thấu là người thông minh.
Quả nhiên, lúc cô ngẩng đầu lên đã thấy trong con ngươi xinh đẹp của anh thoáng qua một tia sáng, làm tăng thêm vẻ tuấn tú trên gương mặt anh, khiến anh càng mê hoặc người.
"Nhan tiểu thư", giọng nói chuyện, nhưng lại hết sức khó chịu, "Biết nụ cười viết như thế nào không?"
Chậc! Lại chê giọng cô không đủ tình nguyện đây mà!
Thật khó hầu hạ!
Tiểu Ngư vô dụng không dám trả lời, cô ngẩng đầu lên, đang chuẩn bị đọc diễn cảm bài ca ngợi mỗi ngày một trăm lần kia của mình, không nghĩ tới cô vừa ngẩng đầu lên thì liền đối diện với đôi mắt đen sâu hun hút của anh.
Vừa sâu lại thâm trầm như chìm vào vực sâu không đáy, không đoán ra cũng ngắm mãi không hết; nhưng lại có thể mang sự chân thành làm người ta khiếp sợ, làm người ta mê mệt, làm tim người ta bỗng nhiên ngừng đập.
Phải qua mấy giây sau, mới có thể đập lại.
Hơn nữa còn là đập điên cuồng.
Ông trời ơi...!Người này là yêu nghiệt câu người!
Cô thực sự sợ rằng mình sẽ đầu hàng vị thiếu gia không giống người này.
..........
Tiểu Ngư cũng không nói quá nhiều chuyện trước đây của mình với Nam Cung Thấu, bởi vì anh không ép buộc cô, cô cũng không biết rõ, cho nên chuyện này cứ đơn giản lướt qua như thế, không ai nhắc lại.
Chẳng qua là liên quan tới một vấn đề ở phương diện khác, ngược lại cô vô cùng thẳng thắn thừa nhận.
"Thật ra thì Giang đại ca đã hiểu lầm, ở cục cảnh sát anh ấy nói đến một người đàn ông, người đó chẳng qua là một người bạn của tôi mà thôi, chúng tôi đã quen biết nhiều năm, ông nội có ân huệ với anh ta cho nên mấy năm này anh ta luôn hết sức chăm sóc tôi, cũng từng cứu tôi nhiều lần.
Thân phận của anh ta hơi đặc thù, tổ chức anh ta làm cũng tương đối đặc biệt, có tính chất nguy hiểm nhất định nên thân phận thật sự phải được giấu kín, đây cũng nguyên nhân tôi không chủ động nhắc tới anh ta.
Huống chi, trước đây tôi cũng không biết rằng Nam Cung tiên sinh sẽ những chuyện như vậy của tôi...".