Nam Cung Thấu đáp một tiếng nhưng cũng không trả lời câu hỏi của cô mà anh lái xe đến trước cửa một khách sạn, sau đó dừng xe lại.
Ngư Nhi càng không hiểu, "Tới đây làm gì?"
Thiếu gia vặn chìa khóa xe xuống, tắt máy, xoay đầu nhìn cô một cái, sau đó rất bình tĩnh phun ra hai chữ.
"Mướn phòng."
Khóe miệng Ngư tiểu thư mãnh liệt co rút!
Đảng ơi...!Thì ra bản tính cầm thú...!đều không thể thay đổi...
"Em không đi!" Tiểu Ngư trợn mắt nhìn bóng lưng anh tuyên bố, "Muốn đi thì anh đi đi! Em có chết cũng không xuống xe!"
Thấu thiếu gia nhìn cô một cái, anh hoàn toàn không để ý, vẫn xuống xe, trực tiếp đi vào khách sạn với một bộ dạng không thèm xen vào.
Tiểu Ngư đang ở phía sau đang xoắn xuýt không biết làm sao để một mình trở về thành phố D, cô vừa quay đầu thì lờ mờ nhìn thấy chỗ đậu xe phía trước cách đó không xa, có một chiếc xe thể thao màu đen hết sức quen thuộc đang đậu———
Chiếc xe thể thao này, bảng số xe này...!Chờ một chút !
Bởi vì cô từng chính mắt thấy Bạch Miêu tra hỏi chủ xe nên cô đặc biệt nhớ rõ bảng số xe, không sai, đây chính là chiếc xe thể thao màu đen ngày đó cô tiếp xúc với Tiêu Nhã ở thành phố E đã thấy.
Cô lại ngẩng đầu lên nhìn khách sạn này lần nữa, thuộc về giá cả trung bình, vị trí lại bị che khuất, đây tuyệt đối nơi thích hợp để vụиɠ ŧяộʍ hoặc thực hiện các hành vi xấu đây mà!
Có một sự kỳ lạ!
Ánh mắt Tiểu Ngư sáng lên, bây giờ cô mới hiểu tại sao Thấu thiếu gia mang cô tới nơi này, là vì tra án chứ không phải để cầm thú.
Tiểu Ngư ho nhẹ một tiếng tỉnh lại, được rồi, không phải là do đại thiếu, tôi không nên vô hình lại làm anh thêm u ám.
Nhan Tiểu Ngư nhảy xuống xe, lấy tốc độ cực nhanh xông vào khách sạn, bước vào cửa, cô liền thấy Thấu thiếu gia cao lớn đang đứng ở trước cửa thang máy chờ lên lầu.
Cô xông tới, vừa lúc định dừng lại thì cô nghe Thấu thiếu gia không quay đầu lại mà châm biếm.
"Lúc nào Nhan tiểu thư có bản lĩnh xuất hồn thế?"
Đây là đang châm chọc câu có chết cũng không xuống xe của cô đây mà!
Tiểu Ngư thấp giọng ho khan một tiếng, cười giả dối: "Thấu thiếu gia, có câu nói cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, không biết độc miệng một câu có phải xuống thêm một tầng địa ngục hay không?"
"Vậy phải xem địa ngục có dám nhận anh hay không." Thiếu gia trả lời rất bình thản.
Ngư tiểu thư đã quen với trình độ tự luyến của người này, tiếp đó thuận tiện dùng một bộ dạng khiêm tốn nói, "Đúng đúng, nếu như là yêu nghiệt, nhất định địa ngục sẽ không nhận mà.
.
."
"Nhan tiểu thư", Thiếu gia thấy Tiểu Ngư quay lại bộ dạng vui vẻ như vậy, ngay sau đó dịu dàng cười một tiếng, nói, "Biết cái gì gọi là phu xướng phụ tùy không?"
Rõ ràng là uy hiếp.
.
.
Bởi vì cô nguyền rủa anh xuống địa ngục, so, anh chết cũng phải kéo cô theo.
Nói chuyện bình thường như vậy mà cũng có thể dùng uy hiếp để kết thúc, Thấu thiếu gia, mức độ vô sỉ của anh đã không còn giới hạn rồi.
Tiểu Ngư thở phì phò trừng anh một cái, còn muốn đáp lời, thì nghe đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra, có mấy người từ phía trong đi ra, sau đó Nam Cung Thấu bước chân dài đi vào, Tiểu Ngư ngay sau đó đuổi theo.
"Phòng ở lầu mấy?"
Tiểu Ngư thấy cửa thang máy khép lại thì vội vàng đi tới bên cạnh chỗ bấm số, quay đầu hỏi.
.