Chẳng những Nam Cung Thấu thủ tiêu những hình ảnh của Nhan tiểu thư chụp trộm các anh nông dân ở trong thôn, mà anh còn xóa hết toàn bộ hơn một ngàn tấm hình những người đàn ông cơ bắp lực lưỡng chỉ mặt mỗi quần lót tam giác, còn có báu vật mà cô thích nhất là những tấm hình chân dung và đặc tả nụ cười chất phát của Cường ca...
A a! Nam Cung Thấu, anh là cặn bã!
"Em...em...! Hình này này...!A, hình này hai người đứng đầu có cơ bắp xuất sắc nhất...!A...!Nhị Cẩu ở đầu thôn...Em thích hình này nhất...!Vóc dáng lão này tốt lắm...!Báu vật Cường ca...!Đừng...! Đừng xóa..."
Ting —— toàn bộ được thanh lọc sạch sẻ.
Thấu thiếu gia lưu loát giơ điện thoại di động lên, ôm chầm lấy vai của Nhan tiểu thư, rồi tách một tiếng chụp chung một tấm hình.
Sau khi anh dùng nó để thiết lập màn hình mở khóa, màn hình chính, màn hình mở máy, màn hình tắt máy và tất cả các loại màn hình khác thì đôi mắt đen mới nhìn sang gương mặt hoảng sợ lúng túng của cô, vô cùng trầm tĩnh hỏi, "Nhan tiểu thư, em có nghe được mới vừa rồi có người nói chuyện không?"
"..."
Nhan tiểu thư lấy lại đích điện thoại di động nhìn tấm hình Thấu thiếu gia chỉ tùy tiện chụp mà cũng có thể đẹp trai muốn mù mắt người ta như vậy, cô vô cùng tức giận nhưng cũng chỉ có thể mạnh mẽ nhíu chân mày một cái, tim chảy máu, cắn môi, lương tâm mê muội mà khuất phục dưới sự uy hiếp của Thấu thiếu gia, nói, "Báo cáo đại nhân, mới vừa rồi không có ai nói chuyện...Em...!cũng không nghe được gì cả..."
Chuông reo! Chuông reo!
Lúc này, bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa, là nhân viên đưa đồ ăn bán bên ngoài đến.
Sau khi Thiếu gia nghe thì liền nâng lên tay, mặt cười đầy ôn nhu, sờ mái tóc mềm mại của cô, nói: "Tiểu tử, bận rộn một buổi trưa đói bụng rồi phải không, tới đây, chúng ta cùng nhau dùng cơm."
Thật giống như anh rất hiền lành.
Thật giống như anh rất quan tâm.
Thật giống như anh rất cưng chiều cô...
*******
"Phần tử khủng bố tập kích?"
Hạ Lãng Lãng ngồi trên ghế sa lon ăn quà vặt, nghe được tin tức quốc tế từ trong ti vi phát ra, nhìn sang Đường Táp đang thay cô đưa quả hạnh phúc đến trong miệng, hì hì cười nói, "Ai mà xui xẻo thế, tập kích liền rơi máy bay xuống biển..."
Hoàn toàn là một bộ dạng đang xem kịch vui.
"Hạ Lãng Lãng, trước khi cười trên sự đau khổ của người khác thì cô đã thấy rõ tựa đề tin tức chưa?" Đường Táp ở bên cạnh lạnh giọng nhắc nhở,
Năng lực giao lưu bằng tiếng Trung của Hạ Lãng Lãng không tệ, nhưng đọc viết vẫn là thuộc trình độ của học sinh tiểu học, rất nhiều chữ hán đi cùng với nhau cô đều không thể nhận biết...
"Bạch...! Nguyệt...!Nước đội cận vệ...!Cái gì đến trước sân bay thành phố D gặp phần tử khủng bố hung ác...!bao vây tập kích..." Hạ Lãng Lãng trợn mắt nhìn màn hình, khó khăn đọc một hàng tiêu đề tin tức nhỏ phía dưới, "Thân máy bay...!rơi xuống biển Đông...!Chúng tôi đã huy động một nhóm tàu thuyền lớn tìm kiếm vị trí ở giữa..."
Loảng xoảng!
Hạ Lãng Lãng còn chưa đọc xong thì nghe phía sau truyền tới tiếng đánh rơi một vật cứng và tiếng bước chân vội vàng bước đi.
Lãng Lãng bận rộn quay đầu sang nhìn, chỉ nhìn thấy cách đó không xa ly trà bị rơi vỡ, xác hồng trà rơi vãi đầy đất, mà người mới vừa định nấu trà kia đã sớm không để ý hết thảy, gấp gáp chạy vọt ra khỏi phòng khách...
Tiếp đó, không đến ba phút, trên đỉnh hậu viện Nam Cung biệt thự nhanh chóng truyền đến tiếng vận hành máy bay tư gia ...
"Ơ? Chú An sao thế?" Hạ Lãng Lãng vô cùng không hiểu, nhìn về phía ngoài cửa sổ, "Chú ấy khẩn trương như vậy, là đi làm gì thế?"
"Lãng Lãng!" Đường Táp không nhịn được đánh một cái lên trán cô, "Trước kia dạy cô học Hán ngữ, cô có thói quen đọc bớt xén chữ đúng không, đó là tiêu hủy ở dưới biển, là máy bay chuyên chở hàng hóa do nước Bạch Nguyệt phóng ra! Cô đọc thiếu một hàng chữ! Còn nữa, kia đọc là quần đảo Đông Sa, không phải đọc là biển Đông——!"
"Ai ui, đau! Đừng đánh đầu tôi!" Hạ Lãng che đầu, một mặt ủy khuất kêu, "Tôi là biết ý, lười đọc mà! Hơn nữa, biển Đông và quần đảo Đông Sa có gì khác nhau, dù sao cũng đều có Đông..."
Quần đảo Đông Sa thuộc biển Nam...
Cô đây là muốn An Ngôn đi bao nhiêu con đường oan uổng mới được đây...
Đường Táp nhìn người phụ nữ không bình thường đang che trán, thở dài nói: "Được rồi, hơn nửa năm nay giữa An Ngôn và Bạch tiểu thư không được tự nhiên cũng đã quá lâu, cô gây ra chuyện này cũng chưa chắc là chuyện xấu..."
*******
Nam Cung Thấu coi như có nhân tính, lúc ăn bữa trưa không có hành hạ Nhan tiểu thư mà tao nhã yên ổn ăn xong món cá kho đặc sắc, sau đó anh liền đi tới phòng tắm xử lý một phen rồi ngồi ở trước bàn trong phòng mở máy vi tính mình tự mang ra, ngón tay nhanh chóng chuyển động.
Tiểu Ngư dọn dẹp đồ đạc, súc miệng rửa tay rồi đi ra, cô liền thấy trong màn hình máy vi tính của Thấu thiếu gia xuất hiện mười mấy khung ảnh nhỏ.
Những thứ khung ảnh nhỏ kia đang hiện lên hình ảnh camera giám sát, bao gồm phòng khách, hành lang, thang máy, dĩ nhiên cũng bao gồm bên trong bãi đổ xe...!Đó chính là toàn bộ video giám sát của phòng an ninh khách sạn này không sai.
Tiểu Ngư đứng hình.
Cô quay đầu liếc nhìn chiếc điện thoại nhỏ bé mình đặt ở bệ cửa sổ, sau đó cô lại nhìn bóng lưng của Thấu thiếu gia lần nữa, bỗng nhiên cô ý thức được sự khác biệt của người có chỉ số thông minh cao và kẻ đần độn.
Vì vậy, thừa dịp Thấu thiếu gia không chú ý, cô yên lặng đi tới bên cửa sổ, cầm điện thoại di động lên, sau khi lựa chọn dừng quay phim thì lập tức cất vào, nhanh chóng đi đến bên cạnh Nam Cung Thấu, ngồi xuống, mặt đầy bình tĩnh, hỏi: "Như thế nào?"
"Không có gì khác thường", Thấu thiếu gia trả lời, ánh mắt từ đầu đến cuối đều rơi vào trên màn hình, nghiêm túc dò xét xem lại camera giám sát.
Nhan tiểu thư không có bị xem thường thì len lén thở phào nhẹ nhõm.
Cô ngẩng đầu, thấy hình ảnh video đang chiếu, chính là cảnh tượng trong thang máy cô và Nam Cung Thấu đến lầu cuối, sau đó là cảnh tượng Tiêu Nhã một thân một mình xuống thang máy ———.