"Cho em thứ đó được không? Xin anh..."
"Gái điếm!"
Người đàn ông giễu cợt một tiếng, cười lạnh nói, "Ban đầu vì thứ này mà cô không tiếc hy sinh toàn bộ người của Tiêu gia cũng nguyện ý cùng tôi hợp tác.
Bây giờ, một giây trước còn khóc lóc muốn lập đền thờ trinh tiết, một giây kế tiếp lên giường của tôi còn muốn lấy đồ, Tiêu Nhã, cô thật sự không biết thỏa mãn."
"Viễn Thâm..."
Tiêu Nhã vội vàng nói, "Em bảo đảm nhất định sẽ làm cho Ngô Viễn An mắc câu, em nhất định sẽ bảo vệ anh, không để cho cảnh sát hoài nghi đến anh, Viễn Thâm, cho em có được hay không..."
"Viễn, Thâm?"
Quả nhiên nghe được tiến triển làm người ta bất ngờ, Tiểu Ngư nheo mắt lặp lại cái tên này.
Tài liệu ghi chép nhân viên của xí nghiệp Ngô thị và người nhà Ngô gia, tất cả cô đều thấy qua, nhưng chữ lót Viễn này dường như không có cái tên nào gọi là Viễn Thâm cả...
"Shit!" Người đàn ông bỗng nhiên giận dữ hét lên, "Tôi đã nói là đừng gọi cái tên này! Cho dù là lúc nào hay ở đâu đều không được phép gọi, cô hiểu chưa!"
Người đàn ông giận dữ, nhưng Tiêu Nhã lại không có co rúm người như mới vừa nãy mà ngược lại, nghe được giọng nói yếu đuối của cô thêm mấy phần mỉa mai nhàn nhạt, "Được, em không gọi, Jack, anh ở bên cạnh chú làm trợ lý lâu như vậy, đến bây giờ cũng không để cho chú ấy phát hiện ra thân phận của anh là đứa con riêng của người anh cả mà năm đó chú ấy hại chết.
Em làm sao có thể dám gọi tên anh bậy bạ, đúng không?"
"Nhã Nhã, cô lúc ở trên giường và cô thường ngày vĩnh viễn là hai người khác nhau", Ngô Viễn Thâm hừ nhẹ, "Cô đúng là tiện nhân trời sinh!"
"Sau khi vụ án phát sinh anh lập tức chơi trò biến mất, nhưng em lại phải ở công ty diễn đủ kiểu để cho người ta chuyển mục tiêu lên người Ngô Viễn An.
Sợ rằng nếu như cái hôm ở trong nhà vệ sinh, nếu không phải trước đó em phát hiện ra cảnh sát có chứng cứ về người đi vào công ty rồi liên lạc với anh, nói cho anh biết cảnh sát đã hoài nghi đến anh rồi thì căn bản anh cũng sẽ không thèm băn khoăn đến em mà đã sớm tìm cái cớ an toàn để đi lánh nạn rồi đúng không?" Tiêu Nhã cười một tiếng, "Cũng may, anh có quá nhiều điểm yếu ở trên người em, nên nhất thời cũng không thể đi được."
Người đàn ông hung hăng đâm vào người Tiêu Nhã làm cô rêи ɾỉ một tiếng, lạnh lùng nói, "Tôi có điểm yếu thì cô cũng đều có phần! Chúng ta là châu chấu trên một chiếc thuyền, Tiêu Nhã, cô cho là mình có thể uy hiếp tôi sao?"
"Ai uy hiếp anh chứ.
.
." Tiêu Nhã hờn dỗi một tiếng, giọng tê dại, "Jack, em đi theo anh nhiều năm như vậy, trong lòng em tất cả đều là anh, anh còn không biết sao.
.
."
"Trong lòng tất cả đều là tôi, hay là tất cả đều là thuốc?" Ngô Viễn Thâm lạnh lùng trả lời, "Cô yên tâm, tôi sẽ để thuốc lại đầy đủ cho cô, đây là cơ hội tốt, thời gian đủ, tôi muốn cô dù tốn bao nhiêu sức lực cũng phải kéo Ngô Viễn An xuống nước, hiểu không?"
"Em hẹn với Viễn An buổi chiều năm giờ.
.
."
Tiêu Nhã khẽ rên một tiếng nhắc nhở, người đàn ông liền tăng nhanh tốc độ, sau một tiếng gầm nhẹ lập tức xuống giường, đi đến phòng tắm, tiếp theo chính là tiếng nước ồn ào vang lên, không còn nghe rõ những âm thanh khác ———
**********
Tiểu Ngư mất một hồi để tiêu hóa đại chuyển biến lớn của tình tiết vở kịch này, cô ôm gối suy tính, "Jack, ngược lại là em đã từng thấy cái tên này, là một vị trợ lý đi theo một thành viên ban giám đốc Ngô thị nhiều năm, những năm này luôn làm những công việc tầm thường, không có cống hiến gì lớn.
Chẳng qua là trước khi Ngô Viễn Thanh trở thành người thừa kế vị trí giám đốc Ngô thị thì anh ta và em trai của Ngô Viễn Thanh là Ngô Viễn An từng có nhiều lần đồng thời xuất hiện, giao tình không tệ.
Ban đầu căn bản là em hoàn toàn bỏ quên người đàn ông này, ai ngờ, người đàn ông luôn ẩn núp ở bên cạnh người Ngô gia bọn họ, cuối cùng lại là hung thủ!
"Có phải hung thủ hay không, còn chưa chắc chắn", Nam Cung Thấu pha một ly trà, ưu nhã nếm thử một hớp, chậm rãi nói, "Chỉ là Ngô Viễn Thâm tạo ra thân phận giả là Jack, cùng với vụ án này, thoát không khỏi liên quan.".