Răng rắc, cửa phòng khách sạn mở ra.
Tiểu Ngư thấy hình ảnh giám sát xuất hiện người đàn ông gọi là Ngô Viễn Thâm, đầu đội một cái mũ rộng lớn, kéo rất thấp, cơ hồ căn bản không thể nhìn thấy mặt mũi của anh ta, mà còn chưa kịp nhìn kỹ thì anh ta đã dễ dàng lách mình vào thang máy, đi nhanh ra khỏi khách sạn, cũng không có dùng xe của Tiêu Nhã.
*********************
"Bóng lưng, thân hình cao ráo và tư thế đi bộ của Ngô Viễn Thâm..."
Lúc chờ đợi Ngô Viễn An tiên sinh tới, Tiểu Ngư ngồi ở trước màn hình nghiên cứu, "Một chút cũng không giống bóng lưng người đàn ông bỏ số điện thoại của Duy An vào phòng làm việc của người chết ở trong hình ảnh giám sát ban đầu của Ngô thị, sau đó bị làm mờ mặt, chân phải có tật nhẹ..."
Đôi mắt Nam Cung Thấu đột nhiên trầm xuống, nhưng không có trả lời.
Lúc này trong màn hình hiển thị cửa thang máy lầu bốn mở ra, người đàn ông mặc âu phục bước ra, chính là người đàn ông có sáu phần giống với người đã chết đi Ngô Viễn Thanh, hiện đang đảm nhiệm vị trí người thừa kế Ngô thị, Ngô Viễn An.
Ngô Viễn An vào phòng của Tiêu Nhã, đầu tiên là hỏi thăm sức khỏe của cô, tiếp đó mới hỏi lý do cô tìm mình tới nơi này.
Tiêu Nhã khóc lóc kể lể, nói cảnh sát đã hoài nghi lên người cô, cô rất sợ cảnh sát sẽ lại tới tìm nàng hỏi ba hỏi bốn, cô cũng nói, trong bụng cô đã có đứa bé của Ngô Viễn Thanh, nếu như tiếp tục như vậy nữa thì có lẽ tâm trạng cô sẽ sụp đổ mất.
"Nhã Nhã, em đừng sợ, bất kể xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ ra mặt gánh chịu, không để cho danh dự cùng tất cả của em bị tổn hại!"
Bây giờ Ngô Viễn An, người thừa kế Ngô thị có thể nói ra như vậy, rất hiển nhiên là anh ta và Tiêu Nhã đã có thực sự có quan hệ.
Hơn nữa, có rất nhiều chuyện anh ta cũng chẳng hay biết gì, dưới tình huống không biết chút chuyện gì nên vẫn hết sức tin tưởng Tiêu Nhã như cũ.
"Thật ra thì cái chết của anh cả, cũng có quan hệ với anh..."
Ngô Viễn An thở dài, "Nếu như anh sớm giới thiệu anh ấy đến chỗ giáo sư Lâm trị liệu, có lẽ tính cách anh ấy cũng sẽ không u ám như vậy, càng không biết anh ấy đã chọc tới người nào mà cuối cùng lại gây ra họa chết người, đến bây giờ còn chưa biết rõ chân tướng, không thể an tâm chôn cất."
Tiêu Nhã mềm giọng nói, "Dù sao ban đầu là anh sợ tính cách anh cả anh càng ngày càng cô độc, không thể tự chăm sóc mình nên mới để cho em đến làm thư ký cho anh ấy, là do em không xứng đáng với chức vụ của mình...! Thật ra thì cảnh sát hoài nghi em cũng không sao, em vẫn luôn an phận làm việc, luôn trong sạch, chẳng qua là...!em sợ...!liên lụy đến anh..."
"Cây ngay không sợ chết đứng", Ngô Viễn An ha ha cười nói, "Nếu như anh sợ những thứ này thì cũng sẽ không tiếp nhận Ngô thị."
Tiêu Nhã ừ một tiếng, nhỏ giọng hỏi, "Viễn An, anh thật sự tin tưởng em sao?"
"Nhã Nhã", Ngô Viễn An trịnh trọng nói: "Từ lúc anh học đại học liền bắt đầu thầm mến em, em là dạng người gì, chẳng lẽ anh còn không biết sao? Cho dù phát sinh chuyện gì, anh chính là hoài nghi mình cũng sẽ không đi hoài nghi người anh thích nhất."
Giọng nói Tiêu Nhã thẹn thùng, như là một con thỏ trắng nhỏ bị hoảng sợ "Anh...!Anh lại nói bậy nói bạ...!Ai là người anh thích nhất chứ..."
"Nhã Nhã..."
Ngô Viễn An xúc động kêu một tiếng, sau đó áp đảo, lại là một trận triền miên.
**********
Tiểu Ngư nghe tiếng rên rỉ a a ưm ưm bên kia thì không khỏi hắc tuyến lần nữa ——
Quả nhiên là biết người biết mặt nhưng không biết lòng, người phụ nữ Tiêu Nhã này, thì ra không phải là hoa cúc nhỏ trong sáng mà là hoa hồng đỏ dính đầy máu, hoàn toàn là một cao thủ, đùa bỡn Ngô Viễn An giữa lòng bàn tay.
Ngay tại lúc cô ôm lỗ tai quyết tâm nghe theo lời Thấu thiếu gia, chuyên tâm dồn sức tập trung nghe qua màn hình——
Chỉ nghe trong màn hình cạch cạch hai tiếng, Thấu thiếu gia di chuyển con chuột, tạm thời đóng chương trình nghe trộm lại.
.