Bảo Bảo Ngang Ngược Con Muốn Người Cha Này


Tiểu Ngư không biết tại sao mà mỗi lần nhắc tới thầy Lâm này thì giọng nói của Bạch Miêu, Hôi Miêu, ngay cả Nam Cung Thấu đều nặng nề như vậy.

Nhưng cô là vẫn dựa theo ấn tượng trong đầu mình trả lời, "Thấy dáng vẻ rất tuấn tú, đối xử với người khác rất lịch sự, hơn nữa em cảm thấy thầy Lâm là một người rất tốt."
"Người rất tốt..."
Nam Cung Thấu lặp lại một tiếng, một ít trí nhớ đã lâu khi còn bé chui vào đầu làm anh không khỏi nhíu chặt lông mày.
"Hỏng bét, sắp đến một giờ rồi!"
Tiểu Ngư thấy thời gian thì bỗng nhiên mở miệng, vội vàng di chuyển con chuột bấm lộn xộn, giọng cũng bắt đầu có chút gấp gáp và hốt hoảng, "Nguy rồi, sẽ không bỏ qua cái gì quan trọng chứ.

Vấn đề mấu chốt nhất chính là ở chỗ tìm được chứng cứ và mục đích của người cố ý giá họa cho Duy An, đây là chuyện quan trọng nhất để chứng minh Duy An vô tội.

Hôm nay phải có thu hoạch, nhất định phải có thu hoạch mới được..."
Nam Cung Thấu thấy mặt cô đầy hỗn loạn nhưng vẫn không quên tự mình lẩm bẩm thì không khỏi khẽ mỉm cười, giơ tay lên vỗ đầu cô một cái, lạnh nhạt nói: "Luống cuống cái gì, anh đã nói rồi, tất cả đã có anh...!Em chỉ là Ngư ngu ngốc."
Bàn tay cầm con chuột của Tiểu Ngư ngừng một lát, sững sốt.
Thật lâu sau mới yên lặng quay đầu, nhìn hắn, vẻ mặt đáng thương hỏi, "Đại nhân, anh có thể loại bỏ sáu chữ cuối cùng được không..."
Như vậy, cô có thể cân nhắc cảm động nho nhỏ một cái.
"Ngư ngu ngốc..." Anh lại gọi, nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô bật cười.
Tiểu Ngư mấp mấy môi, làm liều, nhỏ giọng đáp lại, "...!Thấu ngu ngốc..."
"Cái gì?" Ánh mắt Thấu thiếu gia cười cong cong, cảm giác vô cùng xinh đẹp, "Thử kêu một lần nữa xem?"
"...!Không có gì."
Nhan tiểu thư yên lặng máy móc quay đầu trở lại, mặt không gợn sóng, nói, "Đại nhân, tiếp tục điều tra vụ án đi."
***************************
"Nhã Nhã, anh đã tìm lý do nhà nước cử đi để đưa em đến nơi khác tránh chuyện này trước một chút, chuyện còn lại để anh sắp xếp." Giọng nói Ngô Viễn An vang lên.
"Không, em không thể đi, như vậy chỉ càng giấu đầu hở đuôi, đối với anh cũng không tốt..." Tiêu Nhã thấp giọng nói, "Mặc dù chuyện hai chúng ta luôn được giữ bí mật, nhưng trong công ty đã có rất nhiều tin đồn anh và em cùng nhau tính kế hại chết anh cả anh, hơn nữa vào thời điểm này, em không thể để anh một mình, huống chi trong bụng em còn đứa bé của anh..."
"Chính là bởi vì em đang có đứa bé của anh nên anh mới không thể để cho em chịu bất kỳ sợ hãi nào", Ngô Viễn An giọng nghiêm trọng, cắt đứt lời cô, "Anh lập tức bắt tay vào làm, đưa em đến một nơi an toàn bí mật để em an tâm dưỡng thai, đợi chuyện này qua đi, anh sẽ lập tức đến tìm em."
"Viễn An...!Em không đi..." Giọng nói Tiêu Nhã nghe tựa như rất không tình nguyện, "Em..."
"Nhã Nhã, nghe lời, đừng làm chuyện ngu ngốc nữa", Ngô Viễn An vừa nói vừa đứng dậy cầm điện thoại di động lên, gọi điên thoại cho trợ lý của mình sắp xếp đưa Tiêu Nhã rời khỏi nước...
Điện thoại an bài, Tiêu Nhã nghe rõ ràng, Tiểu Ngư bên này cũng nghe rõ không kém ———
Ngô Viễn An bao một chuyến bay đêm, tám giờ tối xuất phát, chuẩn bị đưa Tiêu Nhã an toàn đến một thị trấn nhỏ thuộc thành phố Ba Nhĩ Đa (*) nước Pháp thích hợp dưỡng thai.
(*) Ba Nhĩ Đa: Bordeaux, một thành phố cảng quan trọng của nước Pháp.
Để không làm người quá chú ý, Tiêu Nhã không để cho Ngô Viễn An tiễn biệt nên sau khi thu dọn đồ đạc, đeo kính râm lên, liền một thân một mình rời đi trước, trở về thành phố E, thu thập hành lý chuẩn bị lên máy bay.
*****
Tiểu Ngư đứng ở trước cửa sổ, sau khi trực tiếp thấy Tiêu Nhã mở chiếc xe màu đen kia nhanh chóng rời đi, mới quay đầu nói với Nam Cung Thấu: "Bây giờ chỉ còn lại một mình Ngô Viễn An ở trong phòng dưới lầu, chúng ta còn cần tiếp tục nghe trộm không?"
Nam Cung Thấu không trả lời, nhưng trước sau vẫn ngồi ở trước máy vi tính, ngón tay nhanh chóng gõ vận hành cái gì đó.
Ước chừng qua chừng mười phút, anh đứng dậy tắt màn hình máy vi tính, đi tới bên cạnh hũ đựng trà, pha bình trà mới.

.

.
Từ trước đến giờ, Tiểu Ngư chưa bao giờ có thể hiểu rõ hành động của Nam Cung Thấu.

Cô không nghe được câu trả lời thì dứt khoát không hỏi, ngồi ở trên ghế ôm gối, nhìn màn đêm buông xuống, thưởng thức cảnh tượng Thấu thiếu gia chỉ rót nước pha trà cũng có thể tỏa ra khí chất cao quý như vậy.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui