"Làm cái gì!" Giọng Ngô Viễn An không thân thiện, "Vụ án đã sắp xác định, bây giờ lại tới hoài nghi tôi sao?"
"Hoài nghi không thể nói rõ nhưng vật chứng này đúng là có liên quan tới Ngô tiên sinh", Nam Cung Thấu nói thẳng không kiêng kỵ, "Chúng tôi muốn kiểm tra thời gian địa điểm một chút cho nên đã hỏi thăm nhân viên khách sạn và biết được Ngô tiên sinh ở chỗ này, sau đó chúng tôi liền làm phiền bọn họ thông báo Ngô tiên sinh lên chứng thật một chút.
"
"Anh nói tối hôm qua tám giờ có người thông báo cho các người, hơn nữa còn biết tôi ở chỗ này?" Ngô Viễn An nghe vậy thì nghi ngờ, chân mày nhíu lại, "Ý của Giang đội trưởng là có người đã thuê phòng trước, dẫn cảnh sát các người tới rồi đưa cho các người chứng cứ tôi liên quan đến hung thủ phạm tội sao?"
"Ngô tiên sinh mời ngồi", Giọng nói Nam Cung Thấu lạnh nhạt lễ độ, tiếp đó, anh ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Ngư một chút, phân phó, "Cảnh sát Nhan, lấy chứng cớ ra.
"
Nhan tiểu thư vẫn đứng đối diện hai vị trước mặt, chợt nghe Thấu thiếu gia hạ lệnh như vậy thì lập tức trợn to mắt nhìn anh, vô cùng mê mang dùng ánh mắt trả lời ——— mở ra cái quái gì? Chúng ta có chứng cớ sao? Anh muốn tôi biến ra chứng cứ à?
Thiếu gia nâng chén trà lên uống một hớp, một đôi mắt cười mỉm chi nhìn cô, không ám chỉ, cũng không biểu đạt gì, chỉ là một bộ dạng vui vẻ khi nhìn cô bức rức.
Cũng may, Nhan tiểu thư luôn luôn thông minh lanh lợi, cô nhớ tới thiếu gia mới vừa ngồi trước máy vi tính đánh lạch cạch một hồi, liền như ý thức được cái gì đó, đi lên trước mở màn hình ra, thấy trên màn hình có nhiều hơn một cửa sổ hiển thị một tài liệu được ghi âm, liền mở ra———
"Cái chết của anh cả, thật ra cũng có liên quan đến anh! "
Trong màn hình vang lên giọng nói sám hối của Ngô Viễn An, độ rõ ràng cao hơn ít nhất năm phần so với lúc Nhan Tiểu Ngư mới vừa nghe trộm, có thể thấy sau khi trãi qua xử lý đã hoàn toàn không giống như được ghi âm từ một khoảng cách xa như phòng tắm, mà là giống như máy nghe lén được đặt ở bên cạnh người vậy.
"Anh đã tìm lý do nhà nước cử đi, đến chỗ khác tránh chuyện này trước! "
Thu âm vẫn đang tiếp tục.
"Lâm Vĩ, tối nay tám giờ, tôi cần một chuyến bay đến nước Pháp, bây giờ cậu hãy liên lạc với công ty hàng không, bao một chiếc máy bay cỡ lớn, chuyện này bắt buộc phải giữ bí mật.
Được, ừ , tốt, lập tức sắp xếp đi.
"
Đây là cuộc điện thoại Ngô Viễn An gọi cho trợ lý, vì chuyện Tiêu Nhã bay đến nước Pháp.
Đoạn thu âm đã bị cắt đi, không dài, chỉ ngắn mấy chục giây như vậy, nhưng sau khi mấy chục giây này phát ra, Nhan Tiểu Ngư không khỏi bội phục khả năng cắt ghép giá họa làm tinh thần người khác sụp đổ của Thấu thiếu gia, bởi cô rõ ràng thấy sắc mặt Ngô Viễn An thay đổi, bàn tay phải đặt ở bên cạnh ghế cũng mạnh mẽ nắm chặt lại.
Bởi vì Ngô Viễn An ý thức được, mình bị phản bội.
"Ngô tiên sinh, tôi đã đưa đoạn thu âm này đi giám định, nhận được phản hồi là hơi thở và sóng âm hoàn toàn khớp với anh", Nam Cung Thấu lên tiếng nhắc nhở, "Cảnh sát vẫn đang điều tra địa chỉ IP của người gửi đoạn ghi âm này, đợi các chuyên gia giám định.
"
Thấu thiếu gia nói rất chậm nhưng sắc mặt của Ngô Viễn An lại càng ngày càng kém!
"Ngô tiên sinh", Tiểu Ngư cũng tỉnh táo lại, lên tiếng nói, "Xin hỏi, anh có muốn giải thích gì về đoạn ghi âm này hay không? Tại sao chính miệng anh lại nói anh có liên quan đến cái chết của anh cả Ngô Viễn Thanh của anh? Còn nữa, đoạn đối thoại này là ở đâu, anh đang nói với ai?"
Gương mặt tái xanh Ngô Viễn An lóe lên, mím chặt môi, thật lâu sau mới nói: "Trước khi luật sư của tôi đến, tôi từ chối trả lời bất cứ vấn đề nào.
".